Chưa từng có người nào dám ở trước mặt Phó Tạ cố tình gây sự, ngay cả Thừa Dận Đế nổi danh không nói đạo lý ởtrước mặt hắn cũng phải thu liễm lại bớt, bởi vậy giờ phút này Phó Tạnhìn có vẻ sâu hiểm khó lường, thật ra trong lòng đang vội vàng suy nghĩ nên làm sao bây giờ.
Nếu như là người khác, đánh một trận đuổi đi ra là được; nhưng đây lạilà A Anh của hắn, thê tử của hắn, trong bụng còn đang mang con của hắn!
Trong lòng Phó Tạ thở dài, đem ti bào mới cởi một nửa tiếp tục cởi ra,giắt lên giá áo, lúc này mới nhanh nhẹn đi tới, bế Hàn Anh lên, đi đếnbên giường ngồi xuống.
Hắn ôm Hàn Anh, ở trên trán Hàn Anh khẽ hôn một cái, ôn nhu an ủi nói:“Là vậy ta sai rồi, không nên làm A Anh tức giận! Những người không liên quan kia, A Anh không muốn gặp thì đừng gặp!”
Thân thể Hàn Anh căng thẳng lập tức buông lỏng xuống, cũng có chút xấuhổ, rúc vào trong ngực Phó Tạ thảm thiết khóc lên, nhưng cũng không biết tại sao mình muốn khóc, tóm lại chính là cảm thấy rất ủy khuất.
Phó Tạ cầm khăn lụa nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho nàng, thỉnh thoảng ở trên trán nàng, trên gương mặt, trên môi khẽ hôn xuống.
Hàn Anh rốt cuộc khóc mệt, khàn giọng nói: “Ca ca, huynh bồi muội đi.”Nàng cảm thấy cô độc bất lực, nhưng lại không biết tại sao.
Phó Tạ đáp “Được”, lại nói: “Nàng trước uống nước đi.”
Hắn thoải mái một tay ôm Hàn Anh, một tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2240926/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.