Người nọ nhanh chóng vượt qua mặt Từ Xán Xán, đi về phía trước. Ở bên ngoài,Từ Xán Xán chưa bao giờ giả vờ mảnh mai, nàng chống hai tay ngồi dậy,mắt mở trừng trừng nhìn nam tử cao gầy mặc hắc bào đi đến bên cạnh Hồ Hi Vân, khom lưng xốc Hồ Hi Vân đang hôn mê lên rồi rời đi, rất nhanh liền biến mất trong rừng đào.
Từ Xán Xán ngồi dưới đất, có phần mờ mịt. Trên mặt đất hơi ẩm ướt, mặcdù cách bối tử và váy, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ướt lạnhdưới mông. Hương hoa đào thoang thoảng, mùi cỏ tươi non nớt xen lẫn vớimùi tanh của bùn đất tạo thành một loại hương vị kỳ lạ lại quen thuộc —— Kiếp trước nàng và ông bà nội sống ở vùng ngoại ô, thứ mùi này đã theonàng trưởng thành.
Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, Từ Xán Xán giống như vừa bịgiật mình tỉnh giấc, đứng bật dậy. Nàng theo bản năng sờ soạng từ trênxuống dưới một lần – búi tóc coi như chỉnh tề, trâm cài tóc cũng khôngrơi, nhưng bối tử và váy đều dính một ít bùn đất. Một thanh niên áo lamdọc theo đường nhỏ đi tới. Hắn nhìn Từ Xán Xán, một đôi mắt to đen láynhất thời cong cong, gật đầu cười cười với Từ Xán Xán, sau đó rời đi.
Từ Xán Xán nhận ra hắn chính là thanh niên anh tuấn đi theo sau mỹ thiếu niên mắt phượng kia. Từ Xán Xán đưa lưng về phía cây đào, nhắm hai mắtlại, thoáng suy nghĩ một chút, bèn ngã trên mặt đất, cố ý lớn tiếng “ainha” một tiếng, rồi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-do-hau/1967378/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.