Khi còn bé Phó Dư Sâm rất hay ốm đau, vốn thân thể đã yếu, lúc bị dínhmưa liền hơi khó chịu. Hắn có thói quen tự mình chịu đựng đau ốm. Ai ngờ buổi chiều đầu bắt đầu đau như nứt ra, cả người lạnh đến run rẩy, uốngrượu vào cũng không giảm bớt được. Hắn lười nói chuyện cùng Lương KhánhHạ, bèn ấn ấn trán nằm nghiêng trên đệm. Lương Khánh Hạ thấy hắn hìnhnhư không tức giận, lập tức lê đầu gối về phía trước thêm mấy bước, haitay đặt trên mép tháp, thân thể thẳng tắp, mắt sáng quắc nhìn Phó DưSâm:
- Công tử à, mặc dù thân thể thái tử yếu ớt, nhưng dù sao cũng vẫn cònhơi thở; con nối dõi của thánh thượng không nhiều, nhưng cung phi banghìn vẫn còn hi vọng…
Một lúc lâu sau, Lương Khánh Hạ đã nhận ra điểm không đúng ——mắt công tử đóng chặt, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, môi cũng không hồng nhuận nhưngày xưa, mà là khô nẻ trắng bệch. Hắn nghĩ công tử bị bệnh rồi. PhóLiễu Phó Quế canh bên ngoài nhận được tin tức, ngay lập tức bước vào.Lương Khánh Hạ không chịu rời đi, bèn đứng ở một bên trông mong nhìn Phó Dư Sâm. Phó Liễu rửa tay một lát, lúc này mới đặt tay lên trán Phó DưSâm dò xét nhiệt độ. Trán Phó Dư Sâm rất nóng. Phó Liễu cau mày nói:
- Công tử đang phát sốt, phải mời đại phu thôi!
Hắn vừa nói vừa lấy một chiếc chăn trên giường trùm lên người Phó Dư Sâm. Phó Quế thấy thế lập tức nói:
- Ngươi coi chừng công tử để ta đi mời đại phu!
Dứt lời, Phó Quế lập tức muốn chạy đi.
- Đừng đi gọi đại phu trong phủ.
Phó Liễu vội vàng gọi hắn lại:
- Cầm danh thiếp của công tử đi mời Viện phán Thái y viện Phong Địch đến đây đi!
Lại nghiêm mặt nói:
- Tin tức công tử bị bệnh không được truyền ra ngoài!
Phó Liễu luôn luôn là gã sai vặt được Phó Dư Sâm coi trọng nhất trongbốn người, bởi vậy Phó Quế, Phó Nam và Phó Dương đều coi hắn là ngườiđứng đầu. Phó Quế đáp một tiếng “Đã biết”, liền chạy ra ngoài. Phó Liễulệnh cho thân tín bưng một chén trà nóng tiến vào, chuẩn bị cho công tửuống. Lương Khánh Hạ rất tinh mắt:
- Liễu tiểu ca, ngươi đỡ công tử, mỗ tới đút nước cho!
Lương Khánh Hạ nghiêng người ngồi trên mép tháp dùng thìa đút công tửuống nước, vừa làm vừa cảm thán: Ai, công tử lớn lên thật đẹp mà, cho dù sinh bệnh, cũng giống như phiên bản nam của Tây Thi, nếu ta có một đứacon trai như vậy, thì thật tốt biết bao...Phó Liễu đứng nghiêm một bên,nhìn bộ dáng công tử tiều tụy, hắn nhớ lại đêm trước công tử đi trongmàn mưa, không khỏi oán thầm: Người ta nói người lớn tuổi mà rơi vàolưới tình cũng như nhà cũ bị cháy, không cứu được; nhưng công tử còntrẻ, khi rơi vào võng tình, cũng giống nhà cũ bị cháy, không nên ban đêm đi gặp đại cô nương nhà người ta, kết quả bệnh nặng như vậy, cô nươngnhà người ta cũng không biết hắn dụng tâm lương khổ...
Sau nửa canh giờ, Viện phán Thái y viện Phong Địch ngồi trên kiệu nhỏ,lặng lẽ từ thiên môn vào Định Quốc công phủ. Kiệu nhỏ vào Quốc công phủsau đó trực tiếp đi dọc theo đường nhỏ phía Tây tiến vào trúc thanhviện.
Buổi sáng, sau khi Từ Xán Xán rửa mặt xong, nàng ngồi trước bàn chải đầu trang điểm. Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều thích trangđiểm thật xinh đẹp mới gặp người khác, như vậy mới tạo cho mình một tâmtình thỏa mái. Trước tiên Bích Vân dùng lược chải mái tóc dài của nàng,lại gần hơn chút hỏi:
- Cô nương, hôm nay chải kiểu đầu gì ạ?
Từ Xán Xán đang thất thần, ngẩn người mới nói:
- Hôm nay chải kiểu thùy hoàn phân tiếu kế đi.
Thùy hoàn phân tiếu kế là kiểu tóc dành cho thiếu nữ chưa lấy chồng, kểtừ đêm trước Từ Xán Xán gặp Phó Dư Sâm, tuy rằng đã cách một ngày, nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt như cũ, bởi vậy theo bản năng muốn chải kiểutóc tượng trưng cho xử nữ. Bích Vân đáp “vâng”, đi đến hộp trang sứcchọn đồ cần dùng trước, hơi suy nghĩ một chút rồi chia tóc dài của TừXán Xán thành chín luồng bằng nhau, sau đó thắt nơ tập hợp chín luồngnày trên đỉnh đầu, làm búi tóc rũ xuống tự nhiên. Bích Vân bận rộn mộtlúc, Từ Xán Xán nhìn mình trong gương, nhớ lại kiếp trước có một nhà văn nữ nổi tiếng nói qua một câu: “Nếu thích một người, hãy theo đuổi, bấtkể kết cục ra sao, cuối cùng cũng thỏa nãm tâm nguyện”. Đối với chuyệnđêm đó, trong lòng Từ Xán Xán đã trải qua một quá trình phức tạp. Đầutiên là bị niềm vui sướng khi được nam thần hôn môi, tiếp theo là thỏamãn, hóa ra “Hắn cũng thích mình”, sau đó là lo lắng “Đinh ma ma khôngkín miệng nói ra chuyện này thì làm sao bây giờ”, cuối cùng tự nhủ ——người sống cả đời, điên cuồng một hồi thì có làm sao đâu? Đến lúc Từ Xán Xán đi tạm biệt cha mẹ đệ đệ, tâm tình của nàng đã bình tĩnh lại. TừThuận Hòa thấy con gái, nói:
- Trước tiên cha đưa con đến nhà đại bá con, sau đó cha đi làm chút việc!
Lòng hiếu kỳ của Từ Xán Xán nổi lên, vội hỏi:
- Cha, cha đi làm việc gì thế ạ?
Từ Thuận Hòa bưng chén trà bằng sứ men xanh lên, uống một hơi cạn mới đứng lên nói:
- Đại bá con giúp cha tìm một cửa hàng mặt tiền, cách chúng ta không xa, Từ Sâm sẽ đưa cha đi xem!
Từ Xán Xán ngoắc cánh tay mình bỏ vào khuỷu tay cha, cười ngọt ngào như mật:
- Thế thì cha con mình đi thôi!
Thời điểm diễn ra cuộc thi tại Quốc Tử Giám còn chưa tới, Từ Nghi Xuânvẫn ngây ngốc ở nhà, hắn thấy bộ dáng tỷ tỷ như vậy lại chê cười tỷ tỷ:
- Từ Xán Xán, lớn tuổi rồi còn nhõng nhẽo thật không biết xấu hổ gì cả!
Từ Xán Xán buông cha ra, chạy tới vỗ mạnh trên mông Từ Nghi Xuân mộtcái. Ai biết động tác quá lớn, trâm cài phỉ thúy trên đầu bị rơi xuống.Từ Nghi Xuân nhanh nhẹn, lấy tay chụp tới, cầm trâm phỉ thúy. Hắn giả vờ giả vịt lau mồ hôi trên đầu một cái, gương mặt sợ hãi nói:
- May mà đệ đón được, bằng không phải bán tỷ tỷ đi trả nợ mới đủ!
Từ Nghi Xuân dào dạt đắc ý bảo tỷ tỷ:
- Mau khom lưng xuống để đệ giúp tỷ cài trâm nào!
Từ Xán Xán liếc mắt nhìn, thành thật nghe lời khom người xuống. Từ NghiXuân nghiêm túc giúp tỷ tỷ cài trâm, lại ấn ấn đầu Từ Xán Xán quan sátmột phen, lúc này mới thoả mãn. Từ Xán Xán nhân cơ hội nhéo mặt đệ đệmột cái, sau đó nhấc váy chạy thật nhanh đến đứng phía sau Bích Vân ởcửa chính, thè lưỡi nhăn mặt với đệ đệ. Từ Thuận Hòa và Từ Vương thịkhông khỏi nhìn nhau mỉm cười. Vợ chồng bọn họ cũng không suy nghĩnhiều, chỉ nghĩ Xán Xán ngây thơ như thế cũng không có gì không tốt!
Tiểu Hương đang chuẩn bị múc nước trong giếng để giặt quần áo, nàng đứng bên cạnh giếng, nhìn Bích Vân mang theo hòm sách đứng chờ cô nương,trong ánh mắt tràn đầy ước ao. Bích Vân ổn trọng chịu khó lại hiểuchuyện, đây là nàng không theo kịp, nhưng khi nhìn cô nương thân cậnBích Vân, trong lòng nàng luôn luôn không dễ chịu. Lúc này Từ Xán Xánthấy vẻ mặt hâm mộ của Tiểu Hương, không khỏi giật mình. mấy ngày nayTiểu Hương an ổn rất nhiều, nàng phải khích lệ mới được. Trương ma madạy cung lễ nói, đối đãi với người hầu hạ của mình, làm việc không thích hợp phải phạt, nhưng làm tốt có tiến bộ cũng phải thưởng. Từ Xán Xáncảm thấy thứ mình phải học còn rất nhiều nữa!
Buổi sáng Từ Xán Xán phải đi học văn học với Hồ giáo tập. Sau khi họcxong, Từ Xán Xán mang theo Bích Vân đi thỉnh an đại nương. Từ Hàn thịvẫn dáng vẻ điềm tĩnh ung dung như trước. Từ Nghi Liên biết mẫu thân còn phải xử lý việc nhà, cũng không ở lâu, đứng dậy cáo biệt mẫu thân. TừXán Xán và Từ Nghi Đồng đương nhiên cũng theo nàng. Tỷ muội ba người rakhỏi nhà chính, Từ Nghi Liên cười nói với Từ Xán Xán:
- Nhị tỷ tỷ, hoa thủy tiên trong sân nhà chúng ta nở cả rồi, tỷ còn không nhanh đến mà xem?
Từ Xán Xán thích nhất các loại hoa cỏ, bởi vậy đồng ý ngay, hai ngườidắt tay nhau đến Liên Hương viện. Từ Nghi Đồng thấy hai nàng kết thànhmột nhóm rời đi, bỏ quên mình, trong lòng là không cam tâm, dậm chân,liền kêu lên:
- Các tỷ tỷ sao lại không đợi muội với?
Dứt lời lập tức xốc váy lên chạy tới. Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán bốn mắt nhìn nhau, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, đồng thời xoay người.Người thì nói “Tứ muội muội nhanh một chút”, người thì nói “Chúng ta đều chờ muội đấy“. Ba Tỷ muội cùng nhau đến Liên Hương viện. Thiếp thânnha hoàn Lưu Huỳnh của Từ Nghi Liên và Bích Vân của Từ Xán Xán đều theosau các nàng, Từ Xán Xán thận trọng, phát hiện thiếp thân nha hoàn LưuKim của Từ Nghi Đồng không tới, mà là một nha hoàn lạ mặt ước chừng mười hai mười ba tuổi theo nàng. Từ Xán Xán có chút nghi hoặc, nàng nhớ kỹmới vừa rồi ở Thanh Tâm viện vẫn là Lưu Kim theo hầu mà!
Góc Tây Nam Liên Hương viện không chỉ bày vài chậu lớn thủy tiên, mà vìyêu thích hoa cỏ nên Từ Nghi Liên xây một tòa nhà ấm. Hôm nay đang làmùa hạ, vải dầu trong noãn phòng đã sớm mở ra, hoa hoa cỏ cỏ trong nhàấm đều đắm chìm dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn xanh xanh đỏ đỏ, các loạimùi thơm truyền đến, Từ Xán Xán cũng không chờ Từ Nghi Liên Từ Nghi Đồng đang xem thủy tiên, tự mình đi vào nhà ấm trồng hoa. Chờ Từ Xán Xán vàBích Vân từ trong nhà ấm đi ra, lại phát hiện chỉ có Từ Nghi Liên mangtheo Lưu Huỳnh đang ngắm thủy tiên, bèn thuận miệng hỏi một tiếng:
- Tứ muội muội đâu rồi?
Từ Nghi Liên nhìn nàng cười cười, vươn ngón tay non mịn chỉ chỉ về phía Nam, nói:
- Hôm nay di mẫu Phong gia mang theo Anh biểu ca và Mẫn biểu muội đến chơi.
Từ Xán Xán hơi suy nghĩ chút liền hiểu. Từ Nghi Đồng luôn luôn mơ ướccon trai trưởng Phong Anh của Phong di mẫu, biết Phong Anh tới, nhấtđịnh là muốn gặp một lần rồi! Lúc này tiểu nha hoàn Tiểu Cửu của Từ Hànthị mời Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán đi qua:
- Di phu nhân Phong gia, Phong công tử và Phong cô nương đã đến, phu nhân bảo nô tỳ mời hai vị tiểu thư đi gặp di phu nhân ạ!
Từ Xán Xán nghĩ trong viện đại nương sợ là có ngoại nam, bèn dịu dàng từ chối. Ai biết Từ Nghi Liên không cho nàng đi, tuy trên mặt nàng tươicười nhưng nét mặt lại có ý không cho làm trái. Trước đây Từ Xán Xánchợt nghe lão thái thái nói qua, mặc dù Từ Nghi Liên nhìn hiền hoà, kỳthực cá tính cực mạnh, khi còn bé có một lần bởi vì đại bá không nghenàng an bài, nàng liền khóc đến mức không thở nổi. Từ nay về sau đại bávà đại nương cũng không dám chọc nàng, ngay cả Từ lão thái thái luônluôn cường ngạnh, gặp phải Từ Nghi Liên kiên trì, lão nhân gia bà cũngphải nhượng bộ. Từ Xán Xán nghĩ Từ Nghi Liên có ham muốn khống chế rấtmạnh, nàng cũng không muốn nháo không thoải mái, thấy nàng kiên trì muốn mình đi, không thể làm gì khác hơn là theo nàng.
Hai tỷ muội đi trên hành lang, vừa đi vừa thưởng thức hoa và cây cảnhxanh um hai bên, nhìn như rất vui vẻ. Trên mặt Từ Xán Xán đang cười,trong lòng lại không quá thỏa mái. Mặc dù nàng dễ tính, nhưng cũng không thích bị người khác khống chế như thế. Từ Nghi Liên cũng đang cười,nàng thật sự cao hứng. Mẫu thân đã sớm trực tiếp nói với nàng là khôngmuốn tác hợp nàng và Phong Anh. Từ Nghi Liên biết mẫu thân mình ánh mắtcao, chướng mắt thân phận nhà Phong thái y, mà muốn mình gả vào nhà caocửa rộng. Tuy Phong Anh không xứng với nàng nhưng nàng cũng không muốnthứ muội của mình bám lấy Phong Anh. Từ Nghi Đồng ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến trong viện mẫu thân, hi vọng muốn câu dẫn Phong Anh, nàng để Từ Xán Xán dung mạo khí chất hơn xa Từ Nghi Đồng đến, làm cho Từ Nghi Đồng bị so sánh thành cặn bã!
Phong di mẫu và Từ Hàn thị ngồi trên tháp nói chuyện phiếm, Phong Mẫnngồi bên cạnh mẫu thân. Ngụy di nương, Duẫn di nương và Tôn di nươngđứng nghiêm một bên phục dịch. Ngụy di nương tinh mắt, liếc nhìn thấyngay Từ Nghi Đồng đang đi tới, chắc nàng muốn tới gặp mặt Phong Anh, vừa nghĩ thế, bèn tìm cái lý do lui ra. Từ Hàn thị sợ bà ta nói toạc ra,thấy bà ta phải đi, đương nhiên sẽ không giữ lại. Ngụy di nương nhẹnhàng ra khỏi nhà chính, nhanh chóng tiến lên đón Từ Nghi Đồng, kéo tayTừ Nghi Đồng ý bảo Từ Nghi Đồng theo đi theo. Đến bên ngoài viện rồi,Ngụy di nương mới bảo Lưu Ngân canh chừng, còn mình kéo Từ Nghi Đồng đến rừng cây, thấp giọng nói:
- Không cần mơ tưởng Phong Anh nữa, nương sẽ tìm cho con một mối tốt hơn!
Bà ta thấy Từ Nghi Đồng bĩu môi, vội vàng nói:
- Lần này là thực sự! Con trai thứ tư nhà Thư quốc cữu đấy!
Mắt thấy sắp đến Thanh Tâm viện, Từ Xán Xán đột nhiên “Ai u” một tiếngôm bụng kêu đau. Từ Nghi Liên vội hỏi làm sao vậy, vẻ mặt Từ Xán Xánnhăn nhó:
- Ôi bụng của tỷ đau quá, ôi đau chết tỷ rồi!
Từ Xán Xán không đi, Từ Nghi Liên lại không thể xách nàng vào Thanh Tâm viện, không thể làm gì khác hơn là dỗ dành Từ Xán Xán:
- Thanh Tâm viện có khách nên không tiện, tỷ đến chỗ Tịch Dương cư của Duẫn di nương vậy!
Từ Xán Xán ôm bụng xách váy, chạy nhanh như chớp vào Tịch Dương cư. Bích Vân cũng đi theo. Từ Nghi Liên nhìn bóng lưng Từ Xán Xán, gương mặt lolắng, nhưng trong lòng thì đang khinh bỉ Từ Xán Xán: Thực sự là con gáinhà nghèo không lên được mặt bàn!
Lúc này Phó Dư Sâm đang sốt cao ở Trúc Thanh viện, Phó phu nhân lại đinhà mẹ đẻ Thư phủ, đang ở trong thư phòng nói chuyện với đại ca Thư Liên Vân. Nàng oán giận Vĩnh Yên đế:
- Quốc công nhà ta cũng có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế mà, vì sao lại bồi dưỡng thằng chó con Phó Dư Sâm kia làm gì!
Thư quốc cữu Thư Liên Vân nhìn khuôn mặt khô vàng tiều tụy của muội muội một cái, mở miệng nói:
- Sang năm Phó Vân Chương cũng sáu mươi tuổi rồi!
Phó phu nhân căm hận thở dài một cái, suy nghĩ một lát lại nói:
- Đại ca, những người bị Phó Dư Sâm đánh chết đều chôn ở thiên viện Trúc Thanh viện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]