Đại ân đại đức sáng nay, muốn báo đáp thế nào?
Bởi vì hôm nay cô nói giúp anh sao? Không nghĩ tới vị đại gia này lại là người có ơn tất báo... Xem ra, trước kia cô đã hiểu lầm anh. Mặc dù anh có chút kì quái, lại có chút độc mồm độc miệng, bình thường còn thích bắt nạt cô, nhưng hoá ra, anh vẫn có nhiều điểm tốt.
Nghĩ như vậy, Đóa Miên nở nụ cười, xua xua tay, ngước cổ lên nói: "Đều là bạn học, không cần khách khí như vậy đâu."
Cận Xuyên rũ mắt nhìn cô vài giây đồng hồ, sau đó cười một tiếng.
Đóa Miên nhất thời thất thần.
Cận Xuyên trong ấn tượng của cô vẫn luôn là một bộ dạng vừa lưu manh, vừa bất cần đời. Nhưng hóa ra, khi anh cười cũng rất ôn hòa.
Không thể không thừa nhận, anh cười, thật đẹp mắt.
Tiếng nói cười vẫn rộn rã, tiếng gió thổi vẫn vi vu, nhưng trong lòng cô chợt chững lại.
Sau đó, Cận Xuyên nhả khói, ngồi xổm trước mặt cô.
"Nói đi, cậu muốn thế nào?" Anh híp mắt, hững hờ nói.
Mùi khói nồng đậm trực tiếp phả vào mặt cô.
Đóa Miên có chút hoảng, dịch người về phía sau một chút: "... Cái gì mà muốn thế nào?"
"Lúc sáng đã giúp tớ."
"... Tớ chỉ là thuận miệng nói ra một câu thôi. Cậu mới chuyển đến không lâu, cậu không biết được lúc Chu lão sư nổi giận thì đáng sợ thế nào đâu."
Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: "Vậy sao?"
Đoá Miên cũng không biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188628/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.