Đóa Miên bị cứng họng. Giọng điệu này, dù cách xa vạn dặm cũng cảm thấy khó chịu. 
"... Lúc ấy Lục Dịch kéo tớ, cậu ấy mạnh quá, tớ không dứt ra được. Cô áy náy, ấp úng giải thích với anh, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Thật xin lỗi." 
Cận Xuyên xùy một cái: "Không còn câu nào khác sao?" 
"Cậu về nhà chưa?" 
"Không liên quan đến cậu." 
"... Cậu còn chưa về sao?" Đóa Miên thấy trong ống nghe thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào, cô nhíu mày. 
"Tớ nói..." Ngữ khí của anh nhạt mà lạnh, vô hình khiến hai người trở nên xa cách: "Chuyện của tớ, cậu bớt can thiệp." 
Nghe vậy, tim Đóa Miên đột nhiên quặn lại. Vài giây ngắn ngủi, cô lại nhớ đến thân ảnh dưới bóng đêm kia, nhớ đến nụ cười trào phúng của anh, nhớ đến khoảnh khắc anh đứng tại một góc quán bar hút thuốc, ánh mắt tỉnh táo giữa không gian huyên náo khác biệt lại dung hợp một cách hoàn mĩ. 
Cô lại nhớ tới lúc anh nghiêm túc nói với cô: "Chỉ khi cậu đủ mạnh, cả thế giới mới cúi đầu trước cậu." 
Đóa Miên càng bóp chặt điện thoại. 
Cũng không biết lấy đâu ra xúc động, cô nói: "Tớ lập tức quay lại." 
Đóa miên cắn cắn cánh môi, nói xong không chờ đối phương trả lời liền lập tức cúp điện thoại. 
"Bác tài, thật xin lỗi. Làm phiền bác đưa cháu trở lại trường Thất Trung J thị." 
Xe taxi nhanh chóng quay lại, không đến năm phút đồng hồ, cô đã tới nơi. Đóa Miên trong lòng gấp gáp, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188613/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.