Loại tình huống này, không đỏ mặt mới lạ...
Lại còn giễu cợt cô...
Anh cũng đừng sờ mặt cô được không? Đến lỗ tai cũng mò tới...
Đóa Miên kém chút nữa xấu hổ mà chết, cả người ngơ ngác, nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Giữa trưa, ánh nắng có chút chói chang.
Đóa Miên khuất bóng, Cận Xuyên đứng đúng hướng ánh mặt trời. Lâu lâu, cô trông thấy anh rực rỡ kim sắc, anh xoay người gần sát cô, híp mắt: "Chậc chậc..."
Âm thanh nhẹ mà nhạt.
"..." WTF?
Anh nắm cằm của cô, lung lay nhẹ: "Da mặt mỏng như vậy còn học đòi nói nhảm. Muốn tặng thì nói, thuận tiện cái rắm."
"..." Không phải thuận tiện... Bất quá cô đỏ mặt không phải vì nói nhảm.. Mà vì anh đột nhiên bóp cằm cô...
Cả khuôn mặt cô tựa hồ đỏ thành quả cà chua, cô cắn cắn môi không lên tiếng.
Sau đó, Cận Xuyên thả tay ra.
Đóa Miên thần kinh căng cứng liền được buông lỏng, cô hít sâu một hơi, lùi xuống sau hai bước.
Một lát, Cận Xuyên cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa đốt. Khói trắng tỏa lên khiến anh híp con mắt lại.
Nửa giây sau, anh lạnh nhạt nói: "Được thôi."
"..." Cái gì được thôi?
"Lấy ra nhìn xem."
Đóa Miên lúc này đầu óc không còn tỉnh táo lắm, nghe vậy, có chút mờ mịt: "Cái gì?"
Cận Xuyên chau mày: "Không phải hỏi tớ thiếu huy hiệu hay không sao?"
À...
Cô kịp thời phản ứng, liền vội lấy cái huy hiệu từ túi áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188609/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.