Lúc tôi nấu cháo cho Dung Trân, Trình Thiên Tường cứ đi loanh quanh cạnh tôi mãi.
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Đại ca, nói thật thì em cảm thấy không đúng lắm." Trình Thiên Tường dè dặt nhìn tôi: "Không phải là...không phải là anh có ý với đại tiểu thư đấy chứ?"
Tôi không nói gì.
"Hoặc là do anh nhìn Lạc Thừa Hãn không vừa mắt, muốn cạy góc tường nhà hắn?" Trình Thiên Tường vẫn đứng đó suy đoán: "Nhưng cũng không đúng, cạy cái chân tường này chẳng khác gì đả thương địch một ngàn tự hại mình tám trăm cả..."
Nồi cháo trên bếp kêu ùng ục bốc lên hơi nóng, sương trắng lượn lờ bao phủ một khoảng không nhỏ, mà tôi cách làn sương trắng này nở một nụ cười nhạt nhìn cậu ta: "Nào có đả thương địch một ngàn."
"Cũng đúng, Lạc Thừa Hãn vốn cũng chẳng để ý đại tiểu thư." Trình Thiên Tường ngẫm nghĩ nửa ngày mới tỉnh hồn lại, sởn tóc gáy mà nhìn về phía tôi: "Đại ca, vậy là anh thừa nhận rồi hả?"
"Cũng không có tự hại mình tám trăm." Tôi múc cháo ra chén sứ bưng tới cho Dung Trân, "Đi."
"Ai da, anh có ý gì vậy---"
Trình Thiên Tường ở đằng sau kêu la om sòm, tôi không để ý đến hắn, gõ cửa phòng cho khách.
Dung Trân ngồi trên ghế, tóc dài xõa tung trên vai, trên bờ vai gầy đắp một chiếc thảm nhung mỏng, đang nhìn chăm chú vào cửa sổ sát đất của tôi.
"Không phải đã nói em hãy lên giường nghỉ ngơi sao?" Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tam-ba-ban/2669202/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.