Dung Trân bị cảm không quá nghiêm trọng, giống như tôi đã đáp ứng với em, mấy ngày nay tôi đều mặc em "sai khiến".
Thực ra chỉ là nấu cơm cho em ăn thôi.
Cũng không hiểu sao đường đường là Dung tiểu thư lại bỏ sơn hào hải vị không muốn ăn, ngày nào cũng chạy đến nhà tôi gọi chút đồ ăn sáng bình dân-- thỉnh thoảng còn chỉ được ăn cháo trắng.
Tôi có thể cảm nhận được dường như em đang cố tình muốn tránh né gì đó, nhưng Dung Trân sẽ không thừa nhận chuyện này, em không hề biểu hiện ra chút khác thường nào, còn có thể chơi đánh bài với Trình Thiên Tường rồi đánh cho cậu ta thua không còn quần mặc, sau đó lại khinh bỉ cậu ta quá cùi bắp.
Trình Thiên Tường không phục: "Cậu liên thủ với đại ca thì sao mà tôi đánh thắng được!"
Trên đầu Dung Trân vẫn còn kẹp miếng kẹp tóc mái, nghe vậy hất cằm lên: "Phải lợi dụng tài nguyên hợp lý chứ, cậu có hiểu không?"
Vẻ mặt Trình Thiên Tường tràn đầy kinh hãi: "Đại tiểu thư, giờ cậu đã coi đại ca là tài nguyên của cậu rồi ư?"
Dung Trân suy nghĩ một chút: "Cậu có thể hiểu như vậy."
Trịnh Thiên Thường mang vẻ mặt chết lặng nhìn tôi: "Đại ca, đến vậy rồi mà anh cũng không phản bác sao?"
Tôi cười nhạt giơ ngón tay lên: "Ba mươi triệu."
Trình Thiên Tương: "Ba mươi triệu gì?"
"Ba mươi triệu, cái giá được trả để trở thành tài nguyên của Dung tiểu thư." Tôi rót nước cho Dung Trân, chậm rãi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tam-ba-ban/2669199/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.