Diễm Tăng trước mặt dùng giọng nói âm hiểm đứt quãng nói, khiến Việt Minh Khê khẽ rùng mình, bỗng không dám nhìn hắn. Sự thù địch không hợp với người xuất gia nổi rõ trong mắt nhưng không kéo dài lâu. Lúc Việt Minh Khê ngẩng đầu lên, Triệt Liên vẫn đang uống rượu ăn thịt như không có chuyện gì xảy ra, nhưn thể những lời trái với luân lý vừa rồi không phải do hắn nói ra.
Việt Minh Khê rối rắm một hồi, cẩn thận hỏi: “Vậy, người kết thù với ngươi là ai?”
Triệt Liên vẫn chưa trả lời, dường như không muốn nhắc tới, Việt Minh Khê suy nghĩ một hồi, nhớ tới lời đồn trong giang hồ năm xưa, sau đó ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ là thượng nhân Tinh Trần của Bồ Phong tự kia, sư đệ năm đó của ngươi?”
Triệt Liên nghe xong chỉ cười lạnh, như ngầm mặc địch. Nhớ tới tiên sinh kể chuyện ở quán trà kể chuyện năm xưa ở Bồ Phong tự, lúc này Việt Minh Khê mới sực tỉnh người ngồi trước mặt mình là đại ma đầu trong miệng thế nhân. Trước kia hắn không thích nghe mấy chuyện đàm tiếu ân oán giang hồ này, nhưng đương sụ đang lù lù trước mặt, y có hơi tò mò về chân tướng năm đó.
“Đại mỹ nhân, năm đó ngươi thật sự. Bởi vì vị trí trụ trì mà mưu hại thượng nhân Tinh Trần, còn chặt đứt tay trái của hắn sao?”
Triệt Liên đặt chén rượu xuống, thản nhiên liếc y hỏi: “Nếu ta nói không phải, ngươi có tin ta không?”
“Ta tin.” Việt Minh Khê nói với vẻ đương nhiên, “Dù sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995280/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.