……
Triệt Liên giương roi vút ngựa chạy một mạch tới Việt gia trang, thành Giang Châu đã đỏ rực đầy trời đêm, khí hậu trong núi vô cùng mát mẻ, con đường nhỏ cô lẻ trong rừng chị nghe tiếng vó ngựa lộc cộc.
Việt Thiên Hà ra ngoài thăm bạn bè còn chưa về, Việt Gia Trang có hơi đìu hiu chỉ còn mỗi Việt phu nhân ôm tâm sự nặng nề ngồi trong phòng đọc sách, nghe tin Thuần Khê thượng nhân tìm đến cửa, giật thót mình, vội vàng đặt quyển thơ đọc dở xuống ra nghênh đón.
Nhiều ngày không gặp, vị diễm tăng Triệt Liên trước mắt từng được xưng là nhân vật phong vân một thời đã đthay đổi, tăng y và chuỗi tràng không còn bóng dáng thay vào đso là bộ đồ nặng nề cùng mái tóc xõa ngang vai dưới nón, vòng vàng nên tai mặc dù vẫn sáng lấp lánh, nhưng sớm đã thành mỹ nhân chốn trần gian thật sự.
Việt phu nhân cả kinh, đang do dự không biết nên dùng lễ tiết gì để chào hỏi, Triệt Liên vào thẳng vấn đề nói rõ ý đồ của mình, nhấc chân muốn tìm Việt Minh Khê.
Nàng thấy thế vội vàng đuổi theo nói: “Minh nhi hiện tại không ở trong nhà, không biết thượng nhân tìm y có chuyện gì?”
Triệt Liên nghe vậy dừng bước, không giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Việt phu nhân, chỉ nhíu mày hỏi: “Y đi đâu?”
Việt phu nhân ngần ngừ, nhìn thấy trang phục này của Triệt Liên, lại nhớ tới dáng vẻ cơm không vào trà không trôi của Minh nhi mấy hôm trước, trong lòng đã lờ mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995228/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.