Khi Triệt Liên trở về căn nhà thô sơ của mình nằm dưới Mộ Lĩnh, sắc trời Tấn Bắc đã gần tối, tia nắng còn sót lại rọi lên gương mặt xinh đẹp như thuở ban đầu cảu hắn, ấp áp mơn man.
Thân thể héo rũ sau mười năm tối qua đã được tưới tẩm, bước chân tập tễnh ban đầu đã dần nhẹ nhàng vững vàng hơn, hai má lúm đồng tiền vương vệt ửng hồng, vừa nhìn đã biết sắc mặt rất tốt. Lúc ra ngoài lấy nước gặp hàng xóng đang nói chuyện phiếm ở ven đường, ai cũng ngoái lại nhìn trân trân dáng vẻ hiện tại của hắn, không biết lão tiều phu đốn củi kia đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là một mỹ nhân đầy sức sống.
Triệt Liên nửa quỳ chải tóc bên bờ sông, chiếc lược ngà trong tay lấp la lấp lánh ánh hoàng hôn, làm nổi bật lên mỹ nhân yểu đượng soi tỏ trên mặt nước lấp loáng kia càng thêm xinh đẹp. Hắn xuất thần nhìn bóng phản chiếu của mình, một lúc sau giơ tay sơ vào gương mặt trơn bóng kia, cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có thể trở về dung mạo khi còn trẻ này.
Như vậy là tốt rồi, Minh Nhi chỉ thích mỹ nhân, nếu hắn chỉ là một lão già khô héo, lấy cái gì để kéo lại trái tim y.
Lần đầu tiên hắn vô cùng may mắn vì mình sinh ra đã có túi da tốt thế này. Tối qua tuy rằng Thích Già Ngọc không tính là quá dịu dàng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mê đắm bị giấu kỹ kia. Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995224/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.