Tống Điềm nghĩ ngợi, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, chi bằng liền cùng bọn Tiểu Điệp lên phố xem cửa hàng, Phúc Quý nghe nói vậy lập tức đáp: "Ta gọi Tiểu Thập theo! Chúng ta cùng đi."
Kinh thành nhiều người phức tạp, như vậy cũng tốt.
Tống Điềm nhớ Lưu Dương từng dặn dò, ra ngoài nên mang khăn che mặt, kinh thành cũng nhiều nữ tử như vậy, không tính là chuyện gì kì quái, nàng ôm con, người không biết cũng chỉ nghĩ là phụ nhân nhà nào ra ngoài dạo phố.
Mà bên phía Cố Hiển Thành, mười phần không tình nguyện cưỡi ngựa vào cung.
Tiệc tối hôm nay ấn định vào giờ Dậu (17h-19h),nhưng Bệ hạ đã hạ lệnh hắn vào cung sớm, Cố Hiển Thành cũng không muốn đi sớm quá, lằng nhà lằng nhằng kéo dài mãi đến giờ Mùi canh ba (15h) mới xuất phát
Hôm qua hắn đã cùng Lưu Dương nói trước, Lưu Dương đứng ở ngoài điện chờ, Cố Hiển Thành tiến lên đối mặt hắn.
"Lời hôm qua ngươi nói, là có ý gì?" Cố Hiển Thành không hiểu rõ, đang êm đẹp lại muốn dính vào một chỗ với hắn. Lưu Dương bỏ đi bộ dáng cợt nhả ngày xưa, nói với hắn: "Ngươi có biết, gần đây Bệ hạ mới nạp một mỹ nhân?"
"Mỹ nhân?" Cố Hiển Thành lắc đầu, hắn là thần tử, đương nhiên không quan tâm đến hậu cung của Bệ hạ.
Lưu Dương đáp: "Nếu là mỹ nhân bình thường tất nhiên ta sẽ không nói gì, nhưng mỹ nhân này, tuổi mới mười lăm, vừa cập kê không lâu, là do Tây Vực tiến cống, gần đây Bệ hạ chỉ ngủ lại tẩm cung của nàng ta, có mấy đại thần ngay thẳng không nhịn được đã liều mạng can gián."
"Bao tuổi cơ?" Cố Hiển Thành còn tưởng mình nghe lầm.
Lưu Dương cười khổ: "Mười lăm..."
Phải biết rằng, năm nay Thái tử 21 tuổi, Ngô Vương cũng đã 22...
Cố Hiển Thành trầm mặc, một lát sau nói: "Khuyên can không được?"
Lưu Dương: "Ngươi nói xem."
Đương nhiên là không rồi, Cố Hiển Thành cũng không hỏi lại.
"Hoàng hậu cũng mặc kệ?"
"Hoàng hậu bây giờ chỉ bận tâm thân thể của Thái tử, lấy đâu ra sức quản chuyện khác, tóm lại, lát nữa tiệc tối bắt đầu, ngươi đừng tự tiện đi lại, gặp thì sẽ biết thôi."
Cố Hiển Thành ừm một tiếng.
Lương Thừa đế gọi Cố Hiển Thành vào Càn Thanh cung ngồi đánh cờ vây, không đợi tiệc tối bắt đầu, hắn đã gặp được mỹ nhân Tây Vực trong truyền thuyết kia.
"Thần thiếp bái kiến Bệ hạ~~"
Âm thanh trong trẻo vang lên, Lương Thừa đế cười vẫy tay với nàng: "Lại đây."
"Hiển Thành, vị này là mỹ nhân Tây Vực tiến cống, phong hào Duyệt."
Duyệt mỹ nhân: "Thần thiếp tham kiến Đại tướng quân~"
Cố Hiển Thành chăm chú nhìn ván cờ, chỉ ừm một tiếng: "Bệ hạ có phúc khí."
Lương Thừa đế cười lớn: "Đúng vậy, trẫm tuy già nhưng lại thấy càng già càng dẻo dai, khiến ngươi chê cười rồi."
Cố Hiển Thành trong lòng có lời muốn nói nhưng ngoài miệng vẫn chỉ cười như cũ: "Vâng"
Hắn cũng không nhìn vị Duyệt mỹ nhân kia lấy một cái, hết sức chuyên chú về phía bàn cờ, còn Duyệt mỹ nhân kia, lúc thì lột quýt, lúc lại đưa nước, lắc lư trước mắt khiến hắn phiền cực kì.
Lưu Dương an vị ở sau lưng Cố Hiển Thành, thu hết toàn bộ biểu hiện của nàng ta vào trong mắt.
Thần sắc hắn dần lạnh băng, nghĩ đến hôm nay của kiếp trước...
***
Năm Lương Hữu thứ hai mươi năm, tháng chạp, đại quân chiến thắng trở về, Bệ hạ cũng thiết yến như vậy.
Ở đại tiệc, mọi người đều mời rượu Đại tướng quân không ngừng, chưa đến một canh giờ Cố Hiển Thành đã hơi say.
Hắn ra ngoài hóng gió chẳng biết thế nào lại đi đến hòn núi giả ở Ngự hoa viên. Lại càng không biết vì sao, Duyệt mỹ nhân bên cạnh Bệ hạ cũng ở đấy.
Lúc ấy Lưu Dương, chỉ là một vị đội trưởng không mấy nổi bật của Thành Dương quân, bởi vì không biết chuyện kiếp trước kiếp này, cũng không có bãn lĩnh biết "chuyện mai sau", hắn thậm chí còn chưa từng nói chuyện với Cố Hiển Thành.
Nhưng hắn biết, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.
Đêm nay hắn có nhiệm vụ tuần tra bên ngoài cung yến để đảm bảo an toàn, nhìn thấy Đại tướng quân say đi lắc lư, hắn không chút suy nghĩ gì liền lén đi theo bảo vệ.
Sau đó, hắn liền nghe được một đoạn đối thoại khiến bản thân ngây ra như phỗng.
Vị Duyệt mỹ nhân kia... thế mà... lại có ý đồ câu dẫn Đại tướng quân!
Thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ nhưng lời ra miệng lại khó nghe vô cùng.
Lưu Dương bất giác chảy đầy một lưng mồ hôi lạnh, đứng tại chỗ không biết phải làm gì.
Mà ở trong bụi cỏ cách đó không xa, hiển nhiên còn có người khác chờ sẵn.
Người kia cũng không biết là vì quá để tâm mà không phát giác ra hắn hay vì sao, tms lại hắn vẫn luôn lặng lẽ ngủ đông ở đấy, mãi đến khi thanh âm tức giận của Cố Hiển Thành ngày càng nhỏ thì hắn bỗng nhiên xông ra.
"Trời ơi!!!!"
Người kia hô lớn, giống như bất chợt nhìn thấy một màn này.
Là một thái giám.
Thanh âm thái giám bén nhọn trong nháy mắt phá tan sự yên tĩnh của Ngự hoa viên, sau đó, không cần phải nói, rất nhiều người chạy tới đều nhìn thấy một màn này.
Đại tướng quân và mỹ nhân của Bệ hạ ở cùng một chỗ..
Đây là chuyện thương thiên hại lý đến mức nào!
Lúc Lương Thừa đế tới nơi, Cố Hiển Thành say rượu khó khăn lắm mới tỉnh được vài phần, đối với chuyện trước mắt vẫn còn mờ mịt mơ hồ, nhưng hắn cũng chỉ có thể quỳ trước mặt Bệ hạ, sắc mặt đầy vẻ hối hận.
Duyệt mỹ nhân ở một bên, khóc như hoa lê dưới mưa, cực kì đáng thương.
Nàng ta nói: "Thiếp vốn muốn đi lấy canh cho Bệ hạ, đi ngang qua Ngự hoa viên... là... là Đại tướng quân kéo tay thiếp... thiếp... thiếp rất sợ hãi..."
Xiêm y nàng không chỉnh tề, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt Lương Thừa đế cực kì khó coi, phất tay lệnh tất cả người xung quanh đều lui xuống, đồng thời cảnh cáo, nếu ai dám nói ra ngoài một chữ, giết không tha,
Lưu Dương là tiểu binh tuần tra, đương nhiên cũng phải nhận mệnh lui ra.
Nhưng không đúng như vậy, rõ ràng là Duyệt mỹ nhân câu dẫn trước.
Mà Đại tướng quân lúc ấy chưa làm gì cả, chỉ dựa vào tên thái giám kia mà mọi chuyện đều đã được chứng thực.
Hắn không biết vì sao Duyệt mỹ nhân kia lại muốn hãm hại Tướng quân, lúc ấy hắn vẫn chẳng thể nào hiểu nổi thâm ý trong này.
Chỉ biết là, hắn ù ù cạc cạc mất ba ngày, mà trong ba ngày này, Cố tướng quân cũng suy sụp vô cùng, ở trong phủ uống say quên mình.
Ba ngày sau, thánh chỉ tứ hôn đến cửa.
Đại tướng quân nhận, cưới Nguỵ gia Tam cô nương.
Sau đó, lương tâm Lưu Dương bất an, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Đại tướng quân về đêm đó, hắn vĩnh viễn không quên được cơn giận của Tướng quân hôm ấy.
Khoé mắt căng như muốn nứt ra, nháy mắt rút kiếm, hắn chém bàn đá trong sân thành hai nửa.
"Vì sao lúc ấy ngươi không nói ra?!"
Lưu Dương quỳ xuống, "Tướng quân thú tội! Thuộc hạ lúc ấy cũng hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm nghe nhầm hay không, sau đó... sau đó... nhiều ánh mắt như vậy... thuộc hạ thật sự... không dám... Thỉnh Tướng quân thứ tội!"
Cố Hiển Thành rút kiếm lao vào cung.
Lúc ấy trong cung xảy ra chuyện gì hắn không biết, chỉ là Đại tướng quân đi một chuyến về, lập tức bị biếm quan.
Từ một Đại tướng quân nhất phẩm, biến thành tiểu binh hạng thấp nhất.
***
Nhớ lại những kí ức này.
Ánh mắt Lưu Dương càng lạnh lẽo hơn, nếu như nói, đời trước hắn ngu dốt không hiểu, thì hôm nay, hắn nhất định sẽ không bị lừa.
Trận giá hoạ này, hẳn là Bệ hạ đã sớm an bài xong.
Hắn không tiếc huỷ danh tiếng cũng phải nắm được nhược điểm của Đại tướng quân, nếu là chuyện quân thì ắt sẽ là trọng tội, nhưng nữ nhân thì lại dễ hơn.
Duyệt mỹ nhân này chính là một quân cờ của hắn.
Tiệc tối, mỹ nhân, rượu ngon.
Hết thảy yếu tố cần thiết đã có đủ.
Thử hỏi, một thần tử, được ông ta cho quyền lực vô hạn cùng tiền tài, vinh dự, kết quả hắn lại mưu toan nhúng chàm nữ nhân của thiên tử.
Thiên tử có thể không giận sao?!
Dưới tình huống này, Đại tướng quân căn bản không có lý gì từ chối, càng không có quyền cự tuyệt bất kì điều kiện gì Bệ hạ đưa ra.
Đời trước, hẳn là dùng hôn sự để áp chế hắn.
Bệ hạ muốn hắn ngoan ngoãn cưới nữ nhân ông đã chọn, ngoan ngoãn cũng Nguỵ gia kết thành liên minh, củng cố địa vị của Bệ hạ, cân bằng thế lực trong triều.
Đây mới thật sự là cao chiêu.
Cũng chỉ mất một nữ nhân mà thôi.
Từ đó về sau, không bao lâu, Duyệt mỹ nhân đã bị ban chết, ngay cả thi thể cũng chưa ai từng thấy .
Lưu Dương nhìn lão già cười ha hả trước mặt, trong lòng cười khổ.
Đế vương lạnh lùng nhất và cũng là người tàn nhẫn nhất.
Giờ Dậu đã đến, Hoàng Đức Toàn tiến vào, "Bệ hạ, các đại thần đến rồi ạ."
Lương Thừa đế lúc này mới đứng dậy, "Được, đến giờ rồi, đi thôi."
Cố Hiển Thành đứng dậy theo sau lưng hắn.
Trường hợp chính thức như này, Hoàng hậu đương nhiên phải ở đây, nhưng Duyệt mỹ nhân ấy vậy mà lại ở bên cạnh Bệ hạ không rời, các đại thần thấy đều phải thở dài không thôi, nhưng mà, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Dù sao cũng không ai muốn tìm chết, huống hồ, Hoàng hậu còn chưa nói gì, bọn họ lại càng không cần nhiều chuyện.
Hôm nay cung yến này, so với đêm giao thừa cũng không kém là bao.
Lương Thừa đế nâng ly: "Chư vị."
Các đại thần ào ào đứng dậy.
"Hôm nay thiết yến, một là đón gió tẩy trần cho Đại tướng quân, hai là chúc mừng Đại Lương ta thắng trận! Thứ ba, các vị cả năm qua cũng vất vả, nay là ngày mùng Tám tháng Chạp, sắp qua năm mới rồi, đến lúc đó lại cùng khai tiệc."
Mọi người lập tức cao giọng đáp: "Đa tạ Bệ hạ!"
Chỉ có Cố Hiển Thành là đau đầu không thôi.
Ý là, ngoài trừ yếc tiệc hôm nay, còn có tiệc Giao thừa, năm mới chờ hắn?
Thật phiền phức.
Cố Hiển Thành ngồi ở vị trí của mình, liên tục bị người khác mời rượu, cũng không ngừng nói lời khách sáo.
Qua một lúc lâu, hắn đưa mắt nhìn bầu rượu trước mặt.
Là rượu gì đây không biết. Hắn bĩu môi.
So với rượu gạo ở phương Bắc còn lợi hại hơn.
Lúc này Lưu Dương ngồi phía sau hắn, bỗng nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một bình rượu giống y đúc, bất động thanh sắc tráo đổi, Cố Hiển Thành nhìn một cái, Lưu Dương mỉm cười lắc đầu.
Bên trong bầu là nước.
Tâm tình hắn tốt hẳn lên.
Các đại thần uống thêm vài lượt, không khí càng nóng hơn, thậm chí không ai phát giác ra Duyệt mỹ nhân bên cạnh Bệ hạ đã không thấy bóng dáng.
Hẳn là không ai chú ý đến việc nhỏ này, nhưng Lưu Dương thì khác.
Đời trước, hắn không rõ vì sao Cố Hiển Thành lại đi ra Ngự hoa viên, nhưng trong lòng cũng có suy đoán.
Hẳn là, trong rượu có vấn đề.
Không chỉ làm cho người ta say mà còn có thể sinh ra ảo giác dụ hoặc.
Đương nhiên, đây chỉ là hoài nghi của Lưu Dương, đời này chỉ cần đổi rượu thì sẽ không còn nghi ngờ.
Sau đó, là kĩ xảo của Duyệt mỹ nhân kia.
Lưu Dương đại khái cũng chỉ nghĩ được đến đây, may mà, đời này hắn không phải là một tên vô danh tiểu tốt, cũng xem như có danh có tiếng bên cạnh Đại tướng quân, vì thế Cố Hiển Thành đi đâu hắn đều có thể đi theo.
"Ta muốn đi nhà xí, ngươi cũng muốn theo?" Cố Hiển Thành có chút bất đắc dĩ.
Lưu Dương không thể giải thích rõ, đành phải đáp: "Ta cũng phải đi."
Hai người đi ngang qua Ngự hoa viên, Lưu Dương vẫn luôn lưu tâm quan sát kĩ hết thảy.
Nói cũng buồn cười, Ngự hoa viên to như vậy, lúc này không có một ai.
Cẩm Y vệ, cấm quân, bao gồm cả cung nữ thái giám, giống như đã được sắp đặt trước, đồng loạt đều biến mất không thấy tăm hơn.
Lưu Dương cùng Cố Hiển Thành lúc đi ngang qua hòn núi giả kia thì đã kín đáo nhìn kĩ, khoé môi giương lên, không có động tĩnh gì.
Đợi đi nhà xí xong, Cố Hiển Thành cũng thoải mái hơn nhiều.
Lưu Dương dặn dò: "Lát nữa ngươi uống viên dược này vào." Hắn lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc đưa cho Cố Hiển Thành.
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Đây là thứ gì?"
"Có một vị cao tăng bằng hữu tặng cho ta, một viên thuốc giải rượu thôi."
Cố Hiển Thành vốn không muốn uống nhưng nghĩ đến việc rượu trong bữa tiệc đều là rượu mạnh nên vẫn nhận lấy ném vào miệng: "Đa tạ, chỉ là... đêm nay ngươi có vẻ nhất quyết không để ta uống say?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn say?" Lưu Dương hỏi lại. "Đêm nay ta còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi, còn ngươi, lát nữa tàn tiệc, không sợ Tống nương tử nói gì sao?"
Sắc mặt Cố Hiển Thành thay đổi trong nháy mắt, Điềm Điềm luôn không thích hắn uống rượu, nếu cả người toàn mùi rượu đến tìm nàng, sợ là cửa cũng không vào được.
Hắn trịnh trọng nói: "Đa tạ!"
Lưu Dương khẽ lắc đầu cười.
Hai người trở lại yến tiệc, Lương Thừa đế nhìn thấy thì thoáng giật mình.
Ông ta kín đáo liếc sang Hoàng Đức Toàn bên cạnh.
Lão thái giám dè dặt lui xuống, lát sau cùng Duyệt mỹ nhân một trước một sau quay lại.
Duyệt mỹ nhân biểu cảm ảo não, ở bên tai Bệ hạ nhẹ giọng nói mấy câu.
Lương Thừa đế sửng sốt, ánh mắt không vui nhìn về phía Lưu Dương.
Lưu Dương làm như không thấy tiếp tục uống rượu nhưng đáy mắt hắn thì lại lạnh băng.
Nhớ lại đời trước, phá hỏng âm mưu của Bệ hạ, sau Đại tướng quân, hắn cũng bị biếm quan, còn bị hại đến mức nhà tan cửa nát.
Hôm nay lại tiếp tục quấy rầy "việc tốt" của Bệ hạ. Hắn biết, trận thù này, chỉ vừa mới bất đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]