🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, quả nhiên Tống Điềm dậy muộn.

Giường ngủ ở gian trong cùng, màn giường được kéo xuống che khuất cảnh tượng bên trong, ánh mặt trời từ ngoài rọi vào cũng bất giác trở nên dịu dàng, Tống Điềm mở mắt, hiếm có được nhìn thấy Cố Hiển Thành nằm bên cạnh, hắn đĩnh đạc, chống một chân nghiêng người ngắm nàng, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Tống Điềm đỏ mặt, nghĩ đến chuyện tối qua, lặng lẽ kéo chăn lên che kín mặt.

Cố Hiển Thành khẽ cười.

"Tiểu Bảo vừa tỉnh, ta ôm ra ngoài cho Tiểu Điệp trông rồi, chắc đang dùng bữa sáng."

"Ừm..." Tống Điềm xấu hổ khẽ đáp, nàng không dám nghĩ tới cảnh Như Ý cùng Như An biết chuyện này, nhưng cũng chỉ lúng túng một chút rồi thôi, có nhiều chuyện, nàng cũng phải học cách làm quen...

Tống Điềm cũng không phải người thích ngủ nước, nếu đã tỉnh rồi thì cũng nên dậy, nhưng vừa ngồi lên cả người liền truyền đến từng trận đau đớn, Tống Điềm không nhịn được khẽ rên một tiếng, Cố Hiển Thành lập tức hỏi: "Vẫn còn đau sao?"

Hắn còn không biết xấu hổ mà hỏi ư?!

Tống Điềm trừng mắt một cái, cái nhìn này khiến Cố Hiển Thành mềm nhũn, hắn tự biết thân biết phận lập tức cười mỉm tiến lên đỡ nàng, xong lại muốn thơm trộm lên gò má nhưng bị Tống Điềm đẩy ra.

Cố Hiển Thành cũng không nhiễu, vén màn giường lên. Bên ngoài có thanh âm của Như Ý truyền vào, "Tướng quân, nương tử, có cần vào hầu hạ rửa mặt không ạ?"

Đây là quy củ, cũng là bổn phận của nha hoàn, nhưng bất luận là Cố Hiển Thành hay Tống Điềm cũng đều không có thói quen này, vì thế Cố Hiển Thành lớn tiếng đáp: "Không cần! Các ngươi đi làm việc đi, về sau bản tướng cũng không cần người hầu hạ."

Hắn không quen dùng nha hoàn, lại càng không thích nữ tử vây quanh, nói gì thì nói, bên cạnh hắn cũng chỉ cần một người...

Tống Điềm không chú ý tới ánh mắt nóng rực của hắn, nàng đi đến tịnh phòng, rửa mặt trang điểm, đợi xong xuôi tất cả thì đã là giờ Tỵ.

Nhân dịp Cố Hiển Thành ở đây, việc vặt trong viện đều do một tay hắn quán xuyến.

Lúc bọn Tiểu Điệp, Như Ý nhìn thấy Đại tướng quân ở trong sân đốn củi, đan lồng gà đều kinh ngạc đến ngây người, nhưng Tống Điềm thì vẫn rất thản nhiên, Tiểu Điệp ở trong quân đã lâu cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, lặng lẽ hỏi Tống Điềm: "Điềm Điềm tỷ... tỷ... làm thế nào... mà..."

"Làm cái gì?"

Tiểu Điệp: "..."

Làm thế nào mà sai được cả Đại tướng quân vậy?

Tống Điềm hiểu ý nàng ấy, nàng đưa mắt nhìn về phía nam nhân trong sân, nở nụ cười: "Hắn vốn đã như vậy."

"???"

Tống Điềm cười không đáp, nam nhân Cố gia, đều là như vậy, tuy trước đây nàng chưa từng gặp Cố Hiển Thành nhưng nàng biết hắn cũng không khác biệt. Nhưng mà Tiểu Điệp cũng nói không sai, đây cũng là lần đầu tiên Tống Điềm ở cạnh Cố Hiển Thành vào ban ngày.

Mỗi sáng thức dậy rửa mặt, nam nhân làm việc vặt trong sân, nữ nhân vào bếp nhóm lửa thổi cơm.

Cảnh tượng bình dị tốt đẹp như vậy, trước đây nàng chỉ có thể mơ mà không có được, Tống Điềm nhất thời thất thần, ngây ngốc nhìn bóng lưng Cố Hiển Thành chẻ củi trong sân, Cố Hiển Thành chặt xong thanh củi cuối cùng, vừa quay đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt Tống Điềm.

Cố Hiển Thành sửng sốt nhìn nàng cười tươi.

Hai tai Tống Điềm đỏ lên, vội vàng dời mắt đi.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay là mồng tám tháng Chạp, hôm qua Tống Điềm đã chuẩn bị đủ tám loại nguyên liệu, bao gồm: gạo tẻ, gạo nếp, ý dĩ, hoàng mễ, đậu đỏ, đậu đen, đậu phộng, và táo đỏ. Trước tiên đem tất cả đi rửa sạch rồi ngâm, ngâm nở rồi thì bỏ chung vào nồi đất hầm lửa nhỏ. Cháo mồng Tám tháng Chạp mỗi nơi nấu khác nhau, nguyên liệu cũng không giống, may mắn kinh thành sản vật phong phú, Tống Điềm liền chọn đủ tám loại nguyên liệu mà truyền thống Cố gia bọn họ hay nấu, nhưng dù là dùng gì, tất cả đều ngụ ý bình an.

Buổi sáng dậy muộn, buổi chiều chỉ e Cố Hiển Thành phải tiến cung sớm, Tống Điềm liền chuẩn bị cơm trưa sớm thật tốt, nàng lập tức bắt tay cùng Tiểu Điệp vào bếp.

Như Ý chưa từng gặp chủ tử nào lại đích thân xuống bếp liền thấy kinh hãi, "Nương tử, cứ để ta... Ngài... sao lại để ngài..."

Tiểu Điệp cười: "Không biết chủ tử của chúng ta là ai sao, hôm nay để các ngươi mở mang tầm mắt."

Tống Điềm cũng cười: "Đều đến hỗ trợ đi, hôm nay phải nấu nhiều chút."

Tiểu Điệp cùng Như Ý vừa vào liền thấy trên mặt bếp đã bày đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Điệp kinh hô: "Hôm nay chúng ta có cả cua sao?"

Tống Điềm cười nói: "Ừm, hôm qua ta thấy có bán nên đã mua, nếm thử xem."

Vẫn nhớ lúc ở biên quan, đối với hải sản, đều vô cùng khan hiếm, hiện tại kinh thành gì cũng có, Tiểu Điệp liền cười vui vẻ: "Tốt quá, muội đúng là có phúc khí."

Cua làm cũng đơn giản, chỉ cần hấp lên là được, nhưng cua cũng không ăn được bao nhiêu thịt, chủ yếu là phần gạch cua mới là mỹ vị nhất, Tống Điềm dùng muỗng nhỏ cẩn thận múc ra.

Phần gạch cua này, nàng tính làm nhân bánh bao.

Tuy rằng đều là bánh bao, nhưng bánh nhân gạch cua so với bánh bao nhân thịt bình thường phức tạp hơn nhiều, nhất là phải làm tốt phần nước súp bên trong, vỏ cần mỏng và dẻo dai nếu không sẽ bị bục, chỉ cần chọc nhẹ một cái, nước súp bên trong ứa ra, húp một thìa, quả thật là ngon!

Húp nước súp trước rồi mới ăn vỏ bánh, kĩ năng nhào bột cũng đòi hỏi rất cao, Tống Điềm cũng không quá tự tin nhưng hôm nay tâm trạng nàng tốt nên mới muốn làm xem sao.

Làm nước súp bánh bao quan trọng nhất là khiến nước súp đông lại, khi gói thì giống như là thạch, đợi hấp xong mới tan ra thành nước súp. Để làm súp đông lại thì chỉ cần dùng da heo, một miếng da heo cạo sạch, luộc chín rồi lấy cái nước đó thêm các loại gia vị vào, trình tự phức tạp khiến người ta nhìn mà cảm thán... đây thật sự là đang làm bánh bao sao?

Đợi xử lý tốt phần nước súp đông như thạch, Tống Điềm bắt đầu chuẩn bị vỏ bánh bao, trình tự này phức tạp Tống Điềm cũng không yên tâm để người khác làm, bột phải nhào đúng đột, phải để nghỉ bao lâu, đều phải do nàng tự mình phán đoán.

Tiểu Điệp cùng Như Ý thì ở một bên xử lý con cá trắm cỏ, biên quan không có loại cá này, cá trắm cỏ không hợp làm món hấp, nên kho hoặc nấu canh chua, nhưng mà hôm nay Tống Điềm có dự định khác.

Mổ cá là việc Như An làm rất tốt, lá gan nàng ta lớn, vài đường dao đã mổ phanh bụng cá, bên cạnh ao, ba nữ tử trạc tuổi nhau ríu rít vừa làm vừa nói, Cố Hiển Thành cũng ở cách đó không xa, nhìn qua ai cũng tưởng hắn là đầy tớ trong nhà.

Lồng gà nhanh chóng được buộc chặt, Cố Hiển Thành lại nhìn quanh sân cũng không thấy có việc gì cần làm, vì thế hắn đi vào bếp.

Tống Điềm đang gói bánh bao, thấy hắn vào liền kinh ngạc, "Chàng vào đây làm gì?"

Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn ba nữ tử ngồi cạnh ao, ngượng ngùng nói: "Trong sân không còn việc gì, ta không vào chẳng lẽ ở ngoài nói chuyện phiếm với bọn họ?"

Tống Điềm cười: "Vậy chàng đi xem Tiểu Bảo thế nào rồi đi."

"Ngủ rồi, đứa nhỏ này sáng dậy sớm giờ đang ngủ bù, ta vừa ghé qua, ngủ say sưa."

Tống Điềm chỉ đạo: "Vậy chàng ở đây cũng không có việc gì giúp được, nghỉ ngơi đi vậy."

Cố Hiển Thành không chịu, hắn cứ đứng ở cửa không chịu đi, trước kia lúc ở trong quân, nhà bếp quá nhiều người hắn không thể ở gần nhìn nàng nhưng hiện tại thì không giống. Cố Hiển Thành nhìn nàng gói bánh thành thạo, hắn nghĩ cũng không khó, liền nói: "Ta giúp nàng gói nhé?"

Tống Điềm nghe vậy thì bật cười.

"Chàng sao? Thôi, chàng múa đao lộng thương còn được, nhưng làm cái này, hôm nay cả nhà ta e là phải nhịn cơm."

Cố Hiển Thành ngượng ngùng sờ mũi: "Ta thấy cũng không khó lắm..."

Thấy hắn vẫn chưa chết tâm, Tống Điềm nói: "Được thôi, vậy chàng lấy chỗ bột kia thử nặn đi."

Nàng có cảm giác mình như đang dỗ dành tiểu hài tử, ở Cố gia thôn, trẻ nhỏ rất thích nghịch cục bột, các bà các mẹ không có cách nào chỉ đành véo cho chúng một ít, tuỳ ý bọn nhỏ nắn bóp ở bên cạnh. Nhưng cũng chỉ được một chút thôi, còn phải là nhà có điều kiện mới phung phí như vậy, hầu hết chỉ được nghịch bùn đất, nàng bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh Cố Hiển Thành nghịch bùn đất, chắc hẳn rất khôi hài, Tống Điềm không nhịn được khẽ cười.

"Nghĩ gì mà vui vậy?" Nàng cười, Cố Hiển Thành cũng cười theo.

"Không... không có gì..." Tống Điềm xua tay không chịu nói, hắn cũng không hỏi nữa, chỉ ngây ngô cười với nàng, bắt đầu học theo nàng nặn bánh bao.

Tục ngữ nói, thế gian có những chuyện nhìn thấy vậy nhưng chưa chắc đã là như vậy, gói bánh chính là một minh chứng.

Gói bánh bao cũng tương tự như gói sủi cao, Cố Hiển Thành nghĩ vậy, thế nhưng đến khi bắt tay vào làm rồi, hết vần lại xoay, cố gắng làm cho cái bánh kín miệng, nhưng dù thế nào cũng không tròn được mà cứ méo lên méo xuống, vẻ mặt Tống Điềm phức tạp, Cố Hiển Thành cũng chột dạ bỏ xuống.

"Cái này... ta tự ăn..."

Tống Điềm nhướn mày: "Chứ sao..."

Cố Hiển Thành cười, hắn rửa tay, dứt khoát ra sân chẻ thêm củi.

Hắn quyết định có bao nhiêu củi trong sài phòng liền đem ra chặt hết, như vậy lúc nào nàng cần dùng cũng thuận tiện, hiếm khi có cơ hội, việc này vẫn thích hợp với hắn hơn cả.

Phúc Quý đợi cả đêm cũng không thấy Đại tướng quân về phủ, vì thế hắn đoán được vài điều, sáng sớm đã chạy đến hỏi thăm, còn tiện đường ghé qua chợ Đông mua điểm tâm, vừa vào sân đã thấy cảnh Đại tướng quân chẻ củi, sợ tới mức bánh trên tay suýt nữa đã rơi đầy đất.

"Nô tài làm... Để nô tài làm...!" Hắn vội vàng chạy qua, Cố Hiển Thành liếc một cái: "Ngươi? Rìu còn chưa chắc nhấc lên nổi!"

Lời này, giọng điệu y hệt vừa rồi Tống Điềm nói hắn gói bánh bao không nổi, Phúc Quý trừng to mắt: "Ngài quá coi khinh nô tài!"

Nói xong, hắn liền đi sang một bên cầm cái rìu lên.

Tay vẫn còn run rẩy nâng mãi mới miễn cưỡng lên được, chỉ là vừa mới bổ một cái đã coi như dùng hết sức toàn thân, thanh củi vẫn y nguyên.

Như Ý các nàng ngồi bên bờ ao nhìn thấy không nhịn được đều phì cười, mặt mũi Phúc Quý giữ không nổi, "Tướng quân... ngài... ngài làm thế nào vậy... chẻ củi khó quá..."

Cố Hiển Thành sửng sốt.

"Khó sao? Không phải cứ cầm rìu lên là được à?"

Phúc Quý tủi thân: "Ai nói?! Thật sự rất khó, lực đạo còn phải khống chế cho tốt... Aiii... ngài sao việc gì cũng làm được vậy... nô tài trước kia chưa từng làm, khi còn nhỏ toàn là đi nhặt củi."

Cố Hiển Thành nhìn rìu trong tay, như có điều suy nghĩ, "Ngươi quá yếu, còn không mau theo bản tướng luyện tập!"

Phúc Quý gật đầu thật mạnh: "Dạ! Nô tài theo ngài"

Thịt cá rửa sạch xong thì tẩm ướp bằng muối tiêu đơn giản. Tống Điềm chuẩn bị tương đậu, dầu ớt còn có mấy loại gia vị đặc biệt nàng mang theo khi vào kinh, chảo nóng dầu sôi, thả một chút hoa tiêu vào cho dậy hương, rồi mới đổ gia vị đã chuẩn bị trước vảo đảo đều, xào qua, lúc này, phòng bếp đã tràn ngập hương thơm. Tiểu Bảo ngủ trong phòng tỉnh giấc, Cố Hiển Thành giao lại việc đốn củi cho Phúc Quý, tự mình đi dỗ con.

Như Ý cùng Như An đứng cạnh bếp nhìn ngây ngốc, chỉ thấy nương tử của các nàng động tác thành thạo, chuẩn bị nước dùng cho món cá, rau cần rửa sạch thái miếng vừa ăn, giá đỗ cũng chờ ở một bên, thổi lửa thật lớn, nước sôi liền ngửi thấy mùi tiêu cay nồng kích thích vị giác, nhưng cá còn chưa vào nồi đâu.

Đây mới chỉ là nước dùng, Tống Điềm múc ra bát, quạt nhỏ lửa, rồi mới cho cá vào, lát cá tươi rói, chỉ cần một lát là chín, nàng bày từng lát cá vào bát, còn bây giờ mới là linh hồn của món ăn.

Hoa tiêu, hạt thông, tỏi, vừng được rắc lên trên, dầu sôi vừa tới liền múc một muỗng rưới lên mặt, kèm theo tiếng xèo xèo, hương vị chua cay kính thích thăng hoa, Như Ý chưa từng ngửi được mùi nào nồng như vậy, lập tức hắt xì, Tiểu Điệp kinh hô: "Thơm quá đi! Lúc trước muội học xối dầu cũng chính là như vậy!"

"Đúng!" Tống Điềm cười nói: "Đây là món cá nhúng dầu ớt."

Tiểu Điệp không nhịn được vỗ tay đầy thích thú, nàng lại học được thêm một món nữa rồi.

Cuối cùng, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp nhanh tay xào thêm mấy món nóng, xong vừa lúc đến giữa trưa, Phúc Quý dọn bàn.

Món chính là cháo mồng Tám tháng Chạp, ngoài ra còn cá cá nhúng dầu ớt và bánh bao nhân cua, ngoài ra thêm bốn món nóng là ngó xen xào chua cay, cải trắng xào, thịt băm trộn miến cùng cua hấp.

Mọi người ngồi vào bàn.

Bọn Như An Như Ý đứng hai bên, Tướng quân là chủ tử, nào có có chuyện chủ tử ngồi cùng bàn với hạ nhân, ai ngờ Cố Hiển Thành lại nhất định để các nàng ngồi xuống cùng ăn.

"Phu nhân các ngươi dễ mềm lòng, các ngươi đứng như vậy nàng ăn cũng không thấy ngon miệng, nơi này không cần chú ý nhiều như thế, ngồi xuống cả đi, đây là mệnh lệnh!"

Phu nhân...

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Điềm, hai má Tống Điềm đỏ ửng, không biết do nóng hay là do ngại ngùng, nàng khẽ nói: "Đều ngồi xuống đi, nhiều đồ ăn như vậy, ta làm cho cả nhà mà."

Phúc Quý cùng Tiểu Điệp quen thân, ngồi xuống trước tiên, Như Ý cùng Như An lúc này mới nhìn nhau rồi cũng ngồi vào bàn.

"Nào, hôm nay là ngày mồng Tám tháng Chạp, chúng ta cũng coi như cùng nhau ăn lễ, động đũa đi."

Đại tướng quân không quá cứng nhắc, động đũa đầu tiên, Tống Điềm cũng cười cầm đũa lên, Như Ý cùng Như An vẫn còn e sợ nhưng thấy mọi người đều bình thường thì cũng cẩn thận từng li từng tí gia nhập.

Một bát cháo ấm nóng vào bụng, các nàng bất giác đỏ mắt, Tống Điềm cười gắp thịt cá cho hai người.

"Ăn đi, đều là người nhà cả."

Như Ý đỏ mắt gật đầu.

"Chu choa! Cái bánh bao này..." Phúc Quý chưa từng trải sự đời, lần đầu tiên được ăn món ngon như vậy, bởi vì kích động suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi.

Cố Hiển Thành cũng nếm thử, Tống Điềm cười nói: "Ăn cái này phải chú ý chút."

"Nương tử, chú ý như nào?"

"Đầu tiên phải lấy đầu đũa chọc thủng lớp vỏ bánh bên ngoài, húp lấy nước súp bên trong rồi cuối cùng mới ăn.

"Ra vậy, nương tử đúng là có kiến thức rộng rãi." Mọi người khen ngợi, vì thế ai nấy đều sôi nổi chọc vỏ bánh.

Cố Hiển Thành mặt mày phức tạp bất động.

Tống Điềm hỏi: "Chàng sao thế?"

"... Nàng không nói sớm, ta vừa ăn nguyên cả cái, bỏng đầu lưỡi."

Tống Điềm không nhịn được cười, thấy nương tử cười mọi người cũng đều cong khoé môi, Tiểu Bảo còn vươn đầu ngón tay mập mạp chỉ vào hắn. "Ngốc... ngốc..."

Mặt mày Cố Hiển Thành dịu dàng, bắt lấy tay của con trai,

"Đúng, cha ngốc!"

Tống Điềm nghe thấy chữ này bỗng nhiên sửng sốt.

Quanh bàn an tĩnh trong chớp mắt.

Phúc Quý không nhịn được đỏ mắt.

Thật tốt, tốt quá rồi!

Ai cũng không nghĩ rằng Cố Hiển Thành lại nhận Tiểu Bảo nhanh như vậy, khoé mắt Tống Điềm đỏ ửng.

"Mau ăn đi, ăn nhiều chút. Cháo mồng Tám tháng Chạp dùng tám loại nguyên liệu nấu ra đều mang ngụ ý tốt lành, mau ăn hết phúc lành vào bụng."

"Dạ, cảm tạ nương tử..."

1. Cháo Bát bảo

2. Bánh bao nhân cua (Tiểu long bao)

Trong lúc edit chương này, mình tình cờ thấy video của một chị tiktoker ẩm thực nấu món bánh bao nhân cua này, nên mình để link để mọi người xem và hình dung cho dễ nha:

3. Cá nhúng dầu ớt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.