Ngày hôm sau, lúc hai người rời đi vẫn còn là sáng sớm.
Đêm qua Tống Điềm say rượu, hai má đến giờ vẫn còn đỏ ửng chưa tan, nàng không thèm nhìn Cố Hiển Thành lấy một cái, chỉ cùng Đỗ thị bịn rịn chia tay.
Mãi đến khi không thể chần chừ được nữa, Cố Hiển Thành dắt xe ngựa đến.
Hôm qua hắn tự mình đánh xe, hôm nay không biết sao lại thuê xa phu.
Chờ Tống Điềm lên xe xong hắn cũng chui vào theo, trên mặt còn đầy ý cười.
Tống Điềm vốn còn định nói gì đó nhưng nghĩ thế nào lại thôi, chỉ hơi dịch người sang bên cạnh.
Nàng dịch một tấc, hắn cũng dịch theo một tấc.
Cuối cùng vẫn ngồi sát vào nhau.
Tống Điềm không nhịn được nữa: "Chàng dịch qua một chút, chật muốn chết!"
"Không được." Cố Hiển Thành tự thấy da mặt mình cũng rất dày.
"Xe ngựa nhỏ, bản tướng lại cao lớn.
Tống Điềm "..."
Nàng quay mặt qua một bên vén rèm lên thông khí, hy vọng tiết trời thu mát mẻ có thể làm giảm nhiệt độ trên mặt mình.
Cố Hiển Thành nhìn thấu nhưng không nói, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn nàng, từ đầu đến cuối nụ cười chưa từng tắt.
*
Năm Lương Hữu mười hai,
Thành Dương quân đóng quân ở biên quan ba năm, cuối cùng cũng hồi kinh.
Xe ngựa lương thảo đậu quanh quân doanh, thanh thế rất lớn, giống như khi xuất chinh bă năm trước.
Trước đêm xuất phất, nửa đêm Cố Hiển Thành lại mò vào doanh trướng của Tống Điềm dặn dò mấy câu: "Giờ Mẹo ngày mai ta phải đi kiểm kê đại quân nên không thể ở lại lâu, nàng ngoan ngoãn ở trong xe ngựa chờ ta, đợi ta đến tìm nàng."
Tống Điềm lúc ấy đã ngủ được một lúc, nàng mê man ừ hai câu rồi lại tiếp tục nhắm mắt.
Sáng sớm, đại quân xuất phát.
Tiểu Điệp trước khi lên xe ngựa vẫn quyến luyến nhìn về phía quân doanh, "Điềm Điềm tỷ, khi nào chúng ta sẽ trở về?"
Tống Điềm cũng quay đầu nhìn thoáng qua: "Ta cũng không biết..."
Nhưng nàng biết, Cố Hiển Thành có khả năng rất lớn sẽ trở về, nếu hắn về, nàng sẽ theo hắn.
"Điềm Điềm tỷ! Xe ngựa này rộng rãi quá!" Tống Điềm bước lên xe vừa ngó đầu vào đã hô lên.
Tống Điềm cũng không ngờ Cố Hiển Thành lại chuẩn bị cho các nàng một chiếc xe ngựa lớn như vậy, đến mức hai người có nằm vẫn thoải mái.
Phúc Quý ở một bên cười nói: "Tướng quân nói, chúng ta hồi kinh đường xá xa xôi sao có thể để Tống trù nương vất vả, còn có Tiểu Điệp cô nương nữa, Đại tướng quân cũng chuẩn bị cho cô một xe ngựa riêng, ở phía sau."
Tiểu Điệp kinh ngạc, "Ta cũng có sao?"
"Đương nhiên." Phúc Quý cười tươi, Tiểu Điệp không suy nghĩ nhiều nhưng Tống Điềm thì khác, tai nàng lặng lẽ đỏ lên.
Đoàn người cuối cùng cũng xuất phát.
Tiểu Bảo đối với hành trình trước mắt hưng phấn vô cùng, thỉnh thoảng lại đòi vén rèm lên nhìn ra ngoài, phụ cận quân doanh đều là thảo nguyên cùng hoang mạc, lúc đầu còn vui vẻ, một lát sau xe ngựa lắc lư chẳng mất đã thấy buồn ngủ.
Cũng may xe ngựa rộng lớn, Tống Điềm đặt nhi tử xuống nệm mềm, Tống Điềm ngồi một lát cũng thấy mi mắt díu lại.
Mơ mơ màng màng, xe ngựa dần chậm lại, màn xe như bị ai đó vén lên, một bóng người bước vào, Tống Điềm vừa mở mắt ra đã được ôm vào lồng ngực: "Mệt à?"
Nháy mắt, Tống Điềm liền giật mình tỉnh táo lại.
"Sợ gì chứ, đang ở trong xe ngựa, ai có thể thấy được?"
Cố Hiển Thành mất hứng, rõ ràng hai người đã ở bên nhau nàng lại không chịu sớm gả cho hắn, làm hắn muốn đến tìm nàng còn phải lén lén lút lút, xe ngựa cũng không thể ở cùng, hắn bận rộn cả một buổi sáng giờ mới tranh thủ qua ôm ôm hôn hôn vậy mà lại bị nàng cự tuyệt.
"Tiểu Bảo còn ở đây..."
Tống Điềm đỏ mặt nói.
Lúc chỉ có hai người thân mật thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đứa nhỏ còn ở đây, nàng thật sự không thể...
Cố Hiển Thành nghĩ nghĩ: "Triệu ma ma có nhiều kinh nghiệm, ở xe ngựa ngay phía sau, ta sẽ bảo bà ấy chăm sóc Tiểu Bảo."
Tống Điềm giật mình: "Chàng đừng có mà..."
Cố Hiển Thành giận tái mặt: "Bà ấy cùng Phúc Quý đều biết cả, nàng sợ cái gì, đường xá xa xôi nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, không phải bà ấy thì là Tiểu Điệp, nàng chọn một người đi!"
Tống Điềm bất đắc dĩ, "Vậy... Tiểu Điệp..."
"Được."
Cố Hiển Thành đạt được mục đích, vui vẻ hôn lên mặt nàng một cái.
Tống Điềm nhớ lại đêm hôm trước hắn càn rỡ liền đỏ mặt, Cố Hiển Thành nói tiếp: "Yên tâm đi, ở bên ngoài ta sẽ không làm bừa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, thiếu gì thì tìm Phúc Quý, hiện tại mùa thu không còn nóng nhưng rất khô, ta sẽ cho người mang chút nước đến."
Tống Điềm: "Ta không thiếu cái gì hết... đây chỉ là việc nhỏ, chàng đừng quan tâm ta, lo chính sự đi!"
Cố Hiển Thành ừm một tiếng.
"Buổi sáng ta xử lý xong rồi, chính sự bây giờ là, ta muốn ngủ."
Nói xong hắn liền cởi giày, đĩnh đạc nằm lên nệm mềm của Tống Điềm, còn quay sang vỗ về Tiểu Bảo, nhìn Tống Điềm một cái rồi hướng mắt sang chỗ trống bên cạnh.
"Không còn cách nào khác, nếu nàng muốn ngủ thì chen chúc chút, không thì nằm vào lòng ta cũng được."
Tống Điềm "..."
*
Cách đó ngàn dặm, Kinh thành.
Lương Thừa đế nhìn mật thư từ biên quan gửi về, hỏi: "Tô Chinh nói gì?"
Hoàng Đức Toàn mở mắt ra đọc, nhỏ giọng đáp: "Bệ hạ, Tô đại nhân nói, Tống thị kia đi rồi, đi Giang Nam."
"A?" Lương Thừa đế có chút ngoài ý muốn, sau đó lại như đã đoán trước.
"Cuối cùng thì vẫn là phàm phu tục tử."
Hoàng Đức Toàn: "Dạ... đi Giang Nam hưởng phúc thì có gì không tốt; với thân phận của nàng ta sao lại vọng tưởng làm phu nhân Tướng quân chứ?"
Lương Thừa đế ừ một tiếng: "Đúng là không nên, nhưng ta nghe nói Cố Hiển Thành không hài lòng với hôn sự, còn thể hiện thái độ rất rõ."
"Ai nha, Nguỵ Tam cô nương kia xinh đẹp như tiên nữ, Tướng quân chưa gặp qua nên mới vậy, phàm đã nhìn thấy, nhất định sẽ bị mê hoặc."
"Có lý, gọi Nguỵ Quốc công vào gặp trẫm."
"Dạ!"
"Còn nữa..." Lương Thừa đế gọi hắn lại, "Thời An cũng nên trở về rồi, cục diện rối rắm ở huyện Võ Công chắc cũng đã giải quyết ổn thoả rồi."
"Thám hoa lang hành sự nhanh chóng, trở về lập tức sẽ đến Kinh triệu phủ doãn nhận chức."
"Lục gia..." Lương Thừa đế như có điều suy nghĩ, "Lục gia cùng Thái tử đi lại hơi nhiều, gọi Thái tử đến gặp trẫm đi."
"Dạ Bệ hạ..."
Xe ngựa từ biên quan đi mất nửa tháng, đến khi vào địa phận Trung Nguyên thì đã sang tháng 11.
Thời tiết giá lạnh, trời đã chuyển sang đông.
Tốc độ xe ngựa cũng vì thế mà chậm lại, mỗi khi đến trạm dịch Cố Hiển Thành đều hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi.
Quân đội nếu cần tiếp tế lương thực cũng cần dừng chân đi chợ.
Tống Điềm ngồi xe lâu muốn ra ngoài hít thở không khí đi dạo xung quanh. Nhưng không phải trạm dịch nào cũng lớn, cho nên mấy lần nghỉ ngơi trước đều phải khẩn trương, may mà lúc này đã đến gần địa phận Ký Châu, trạm dịch nghỉ chân lần này cũng rất rộng rãi, còn có suối nước nóng, Thành Dương quân vui vẻ nghỉ lại.
Sương gió mệt mỏi Tống Điềm muốn đi tắm.
Đoạn đường, nàng cùng Tô Chinh và Lưu Dương quen thân thành bằng hữu, hai người đều dễ nói chuyện. Lưu Dương bớt chút thời gian vừa dừng xe đã đến tìm Tống Điềm.
"Tống trù nương, còn khoẻ chứ?"
Tống Điềm cười: "Xe ngựa mệt nhọc, có chút không thoải mái."
Lưu Dương gật đầu: "Suối nước nóng ở đây tốt lắm, thả lỏng chút đi."
"Đa tạ."
Hàn huyên một lúc, Lưu Dương nói đến chính sự: "Tô đại nhân quả thực cũng có thiện tâm, hắn đã nói với Bệ hạ ngươi đi Giang Nam, cho nên sau khi hồi kinh... thân phận của ngươi phải giữ bí mật."
Tống Điềm sửng sốt, nàng đưa mắt nhìn Tô Chinh đứng cách đó không xa, "Bảo mật như nào?"
"Thân phận trù nương quân doanh tạm thời không thể dùng được nữa, trước ngươi dự định mở cửa hàng làm buôn bán cũng là chủ ý không tồi."
"Đúng vậy... trước có tính toán qua, chỉ là Tướng quân vẫn luôn cáu kỉnh chuyện này." Tống Điềm dở khóc dở cười.
"Việc này ta xử lý, mặt khác, vị cao tăng bằng hữu kia của ta đã đi trước một bước, đến kinh thành rồi, đợi về đến kinh để hắn gặp Đại tướng quân một lần."
Tống Điềm buột miệng: "Thật sự đa tạ ngài."
Lưu Dương đáp: "Hồi kinh rồi rất nhiều chuyện sợ là sẽ không đơn giản như thế này, phải thật cẩn thận, còn nhớ cái xương tiếu ta đưa cho cô không?"
Tống Điềm lập tức gật đầu.
"Xương tiếu này chỉ dùng được trong phạm vi năm dặm, tốt nhất vẫn là chọn một căn nhà gần Phủ Tướng quân một chút, hồi kinh rồi, có thể ta cũng sẽ gặp phải tình huống khó giải quyết?"
"Đến ngài cũng có tình huống khó giải quyết?" Tống Điềm khó hiểu.
Lưu Dương cười: "Đến lúc đó cô sẽ biết."
Lúc này Tống Điềm đang đợi Cố Hiển Thành dàn xếp thủ hạ xong sẽ qua tìm nàng, quả nhiên, cách đó không xa hắn đang đi về phía hai người, Lưu Dương không nói tiếp chuyện này nữa, chờ Cố Hiển Thành đến thì nhìn hắn cười.
Cố Hiển Thành nghi hoặc: "Hai người nhỏ to nói gì đó?"
Tống Điềm lặng lẽ trừng hắn, Lưu Dương cười to: "Ta đang nói suối nước nóng sau núi rất tốt, Tống trù nương có thể đến thư giãn chút."
Cố Hiển Thành đáp: "Ta biết rồi! Đã sớm sắp xếp xong!" Nói xong liền kéo tay Tống Điềm đi vào trong.
Phòng của Cố Hiển Thành là căn phòng thượng hạng nhất trong trạm dịch, Tống Điềm vừa vào lập tức cởi bỏ áo choàng.
"Nóng quá..."
Áo choàng này là của Cố Hiển Thành, làm từ lông hồ lỳ, rất dày cũng rất ấm, hiện tại vừa vào đông, trời còn chưa đổ tuyết hắn khăng khăng bắt nàng khoác, giống như ôm cái lò lửa trên người, vừa vào phòng Tống Điềm lập tức cởi bỏ.
Cố Hiển Thành nói: "Vào kinh rồi nàng cũng giữ áo này đi, mùa đông cần dùng tới."
Vừa rồi Lưu Dương nói cho nàng trong kinh phải biết nặng nhẹ, nàng do dự không dám nhận, Cố Hiển Thành lập tức mất hứng: "Một cái áo choàng mà thôi! Ai có thể nhận ra là của bản tướng! Nàng dám không nhận?!"
Tống Điềm "... Dài quá~"
Đây rõ ràng là kiểu dáng của nam nhân.
Cố Hiển Thành nhíu mày nhìn qua, vóc dáng nàng nhỏ nhắn, hừ một tiếng.
"Ngày mai ta cho người sửa lại."
Sửa lại chắc là sẽ không còn nhìn ra là của nam nhân?
Tống Điềm lúc này mới đồng ý.
Nhanh chóng, trạm dịch bê thức ăn vào, cũng chỉ là cơm rau dưa đơn giản, nhưng Tống Điềm lại ăn rất ngon miệng, Cố Hiển Thành cũng không kém, đường dài mệt mỏi chỉ có lương khô, bây giờ được ăn cơm nóng rau dưa, quả thực chính là trời cao ban ân.
Tiểu Bảo cũng ăn nhiều hơn mọi khi, Cố Hiển Thành thấy liền bảo: "Khổ thân Tiểu Bảo, lát nữa đi đường, mua thêm chút sữa bò sữa cừu gì đó, mai ta lại dặn trạm dịch làm thêm thịt."
Đối với bản thân mình thì Tống Điềm sao cũng được nhưng nàng không nỡ để Tiểu Bảo chịu khổ, nhẹ gật đầu: "Dạ."
Sau bữa cơm chiều, Phúc Quý bế Tiểu Bảo ra ngoài chơi, hiện tại Tiểu Bảo đã hai tuổi, chạy nhảy khắp nơi, lại vốn ngoan ngoãn thông minh, Tiểu Điệp hay Phúc Quý đều yêu thích vô cùng, ngày nào cũng dẫn đứa nhỏ đi chơi, làm Tống Điềm rảnh rang không ít.
Mà Tống Điềm rảnh, thì liền cùng Cố Hiển Thành đi suối nước nóng.
Biết được hắn đi cùng lúc đầu Tống Điềm còn muốn cự tuyệt, cực kì cảnh giác nhìn hắn, Cố Hiển Thành lập tức cười: "Nàng đang nghĩ cái gì? Suối nước nóng ở đây nam nữ riêng biệt, ta đi phía Tây, nàng đi phía Đông!"
Tống Điềm thẹn đỏ bừng mặt, nàng giật lấy xiêm y cùng khăn trên tay hắn.
"Ta biết rồi! Không cần chàng nói!"
Cố Hiển Thành ý cười đầy mặt.
Ngày đông ngâm suối nước nóng, không thể nghi ngờ đây là sự hưởng thụ hạnh phúc vô cùng.
Lúc Tống Điềm ngâm mình trong làn nước ấm áp thì mới hiểu rõ những lời này, mọi lỗ chân lông nàng đều thở phào một hơi thư thái, nhịn không được hai mắt cũng lim dim.
Nhưng cũng rất kì quái, suối nước nóng lớn như vậy chỉ có một mình nàng, còn suối nước nóng bên kia thì lại có không ít tiếng động.
Đại khái chắc là vì hôm nay trạm dịch không có khách nữ nhỉ, Tống Điềm nghĩ vậy.
Nàng cũng không muốn nghĩ thêm, nhắm mắt tĩnh tâm hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, lúc nàng sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước rào rào, giật mình mở mắt ra.
Sau đó nàng không tin được trợn trừng nhìn người trước mặt, Cố Hiển Thành không biết đã vào hồ từ lúc nào, trên người cũng chỉ mặc một chiếc quần trắng mỏng, thân hình cao lớn của hắn dán sát sạt vào Tống Điềm ép nàng tựa lưng vào tảng đá sau lưng.
Tu dưỡng không cho phép Tống Điềm mắng chửi người nhưng hai má nàng đã đỏ bừng, nhịn không được mắng một câu: "Vừa nãy chàng nói cái gì?!"
Cố Hiển Thành ung dung nhìn nàng, gương mặt này, mới gặp có thể thấy hắn hung dữ đáng sợ nhưng nhìn kĩ sẽ thấy hắn thật sự rất anh tuấn, thế nhưng sau bộ dáng anh tuấn lại thể hiện bộ dáng không biết xấu hổ, giống như hiện tại, đôi mắt hẹp dài mang theo ý trêu đùa: "Ta nói suối nước nóng ở đây nam nữ riêng biệt, nhưng không nói bản tướng không được qua. Hai chuyện này, có gì mâu thuẫn sao?"
Tống Điềm "..."
"Nếu đã phân biệt nam nữ, vậy chàng thừa nhận mình là nữ sao?"
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Nơi này ta bao trọn, ai tách thì tách, ta không cần."
Tống Điềm "..."
Nàng xem như hiểu rồi. Hiểu rất rõ ràng.
Tống Điềm liền muốn đứng dậy, "Vậy Đại tướng quân chậm rãi ngâm, ta không làm phiền nhã hứng của ngài."
Chỉ là nàng vừa đứng lên, lập tức liền có một cánh tay hữu lực kéo nàng lại, Tống Điềm mất đà té nhào vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi, Cố Hiển Thành vừa vặn ôm lấy nàng.
"Không nhớ ta à?" Ôm được người rồi, Cố Hiển Thành không quên cười hề hề đắc thắng, Tống Điềm tức giận cắn hắn.
Cố Hiển Thành hừ một tiếng, ấn chặt nàng vào chỗ nào đó.
"Chỗ này cũng nhớ nàng."
Tống Điềm "..."
Nàng không muốn, Cố Hiển Thành cũng không miễn cưỡng.
Nàng bất động, thì Cố Hiển Thành động là được.
Cố Hiển Thành để Tống Điềm ngồi trên đùi, lại cố ý dùng chân giẫm vào làn váy kéo xuống, đợi Tống Điềm ngồi thoải mái rồi thì dùng cả hai tay nâng mặt nàng lên.
Ngâm mình trong làn nước ấm hồi lâu, mỹ nhân vốn trắng trẻo nay lại trở nên hồng hào, mắt hạnh ngậm nước, cánh môi kiều diễm ướt át, hai má như quả đào căng mịn khiến người ta thèm nhỏ dãi, Cố Hiển Thành hít một hơi.
"Lão tử đúng là có phúc."
Tống Điềm "?"
"Có vợ đẹp."
Hắn nói xong dưới thân liền đẩy lên.
Có lẽ là bị lời này lấy lòng, Tống Điềm cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn, quả thật là ngọt ngào như mật, bị người ta ăn sạch sẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]