Trước khi hồi kinh, Tống Điềm trở về Trần gia thôn một chuyến.
Mà lần này, Cố Hiển Thành đi cùng nàng.
Hai người tới huyện Thanh Sơn trước, Tống Điềm muốn cùng Cố Hiển Thành đi dạo phố, hắn không nói hai lời lập tức đáp ứng.
Giờ Mẹo (7h-9h) bắt đầu xuất phát, buổi trưa là đến huyện Thanh Sơn.
Tống Điềm ở biên quan rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn. Huyện Thanh Sơn so với huyện Võ Công không lớn hơn bao nhiêu nhưng lại náo nhiệt hơn rất nhiều, hai bên đường khói lửa phồn hoa, trên mặt muôn dân bách tính đều rạng rỡ ý cười.
Cố Hiển Thành nói: "Trịnh Hữu Hải này xem ra cũng có chút tài năng."
Tống Điềm hứng khởi muốn đi dạo một vòng từ đầu đường đến cuối đường, hôm nay nàng cùng Cố Hiển Thành đều mặc thường phục, chỉ là hiếm khi thấy Cố Hiển Thành trong bộ dạng này, Tống Điềm không nhịn được nhìn thêm vài lần, lại càng không nhịn được cười khẽ.
Cố Hiển Thành hỏi: "Cười gì?"
"Ta có cười đâu."
"Ta cũng không mù."
Tống Điềm nhịn: "Chàng... chàng không có y phục khác sao? Sao lại mặc màu đất này... khó coi muốn chết~"
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, "Không đẹp sao, ta tự chọn đấy."
Đi ra ngoài từ sớm, bình thường đều là Phúc Quý lo chuyện này nhưng sáng nay Phúc Quý dậy muộn, nàng lại dặn trước là ăn mặc giản dị, không còn cách nào Cố Hiển Thành đành tự mình đi chọn một bộ mà hắn cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3715540/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.