Chương trước
Chương sau
Tống Điềm liếc mắt một cái đã thấy Cố Hiển Thành đứng trong đám người, nhưng nàng cũng không dám nhìn nhiều, chỉ tiếp tục bận rộn việc trong tay. Hôm nay nhà ăn phục vụ ba món mặn, một canh, trứng tráng ớt, thịt xào chua cay, khoai tây xào cà tím, cùng với một bát canh đậu đỏ ý dĩ.

Các tướng sĩ đối với bữa cơm tối này là mười phần thoả mãn.

Tô Chinh vừa bước vào cửa thì binh lính đồng loạt đứng lên, hắn nâng tay: "Các tướng sĩ cứ tự nhiên! Cứ coi như chúng ta không tồn tại."

Hắn nói xong, binh lính Thành Dương quân vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Cố Hiển Thành mở miệng: "Ngồi đi."

Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Tô Chinh cười nói: "Vẫn là Tướng quân có cách trị binh."

Cố Hiển Thành nhìn Phúc Quý: "Mang thức ăn lên đi."

Tô Chinh gật đầu: "Được, chúng ta tại đây nếm thử thức ăn của Thành Dương quân."

Lục Thời cũng gật đầu cười.

Phúc Quý đi truyền lời, Tống Điềm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đồ ăn được bê lên từng món một, dựa theo lời Triệu ma ma nói, ba món của các vị đại nhân vẫn giống so với binh lính, chỉ là Tống Điềm tốn chút tâm tư chuẩn bị thêm mấy món khác nữa.

Tiểu Điệp làm nước trộn không tệ, đậu rang qua sau đó cắt thành miếng, trộn với rau cần, ăn giòn giòn vui miệng, rắc thêm chút đậu phộng bên trên, càng ăn càng thấy thơm bùi.

Sườn cừu sau khi nướng xong thì mềm, nhẹ nhàng cắn một miếng đã rời khỏi xương thậm chí xương bỏ đi cũng đáng tiếc, phải mút một chút, ai có vận khí tốt thì có thể hút được tuỷ bên trong, mùi hương xông lên chỉ có hơn chứ không kém.

Sau đó là nem rán, vỏ nem là tàu hủ ky nên có thể giải ngán, ăn thịt cừu dễ ngán, thì có thể thử một miếng, ai ăn tương có thể chấm tương, ai thích chua thì chấm dấm, miễn sao ăn thấy ngon là được.

Mà xuất sắc nhất phải kể đến món miến khoai lang kia, làm miến tương đối phiền toái, mà người trong nhà bếp hầu như chưa ai từng nghe qua món này, nhưng dùng khoai lang làm miến khi ăn sẽ dai ngon. Đun nước sôi luộc qua ngay sau đó ngâm vào nước lạnh, ăn một miếng, vị chua cay lan toả trong miệng. Món này phải cay một chút mới ngon, Tống Điềm xuống tay độc ác, phàm là ai ăn thử đều sẽ không nhịn được hít sâu một hơi.

Cuối cùng là một món ngọt tráng miệng sau bữa cơm, Tống Điềm chuẩn bị bánh nếp bát bảo, dùng gạo nếp hấp chín mà thành, còn Bát Bảo chính là đậu xanh, mứt táo, long nhãn, mỡ heo làm nhân bánh. Trong quân thật sự không thể kiếm nhiều hơn thế, có ba, bốn loại cũng coi như ra hình ra dạng.

Hấp xong bánh nếp Bát Bảo thơm thơm ngọt ngọt, nhìn hình dạng cũng coi như xinh đẹp, Tống Điềm nghĩ ở Cố gia trong bữa cơm đoàn viên cũng là gần ăn xong mới bưng lên bàn, hôm nay nàng cũng tính toán để đến cuối mới bưng ra, hiện tại vẫn còn ở trong nồi hấp.

*

Nhìn từng món ăn được bưng lên, Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn về phía nhà bếp, Tô Chinh cũng có chút kinh ngạc: "Hiển Thành à, quá mức dụng tâm rồi."

Cố Hiển Thành đáp: "Hôm qua thiên tướng quân thu được một bầy dê của địch, chúng ta đã ăn, hôm nay chỉ có thể chiêu đãi các vị mấy món cơ bản, xin đừng để bụng."

Tô Chinh cười ha ha: "Không sao không sao, không còn thịt thì chúng ta ăn xương cũng không sao, nhìn món này, đây chính là sườn đúng không? Tên gọi là gì?"

Tô Chinh cảm thấy rất ngon mắt, hắn vừa hỏi xong, Cố Hiển Thành và Lục Thời An đồng thời mở miệng: "Tay bắt sườn cừu."

Lời vừa nói ra, hai người quay sang nhìn nhau.

"Tay bắt sườn cừu? Ha ha ha, là cầm tay cứ thế ăn à?"

Cố Hiển Thành biết tên món này là vì hôm qua tiểu trù nương nói với hắn, còn Lục Thời An...

Lục Thời An nói: "Đúng vậy, món này chính là món làm nên tên tuổi của trong Bạch Ngọc Lâu ở kinh thành, sườn cừu nướng tiêu thơm ngon vừa miệng, ăn sẽ không quá mức ngán, chỉ là cách ăn thì hơi nguyên thuỷ, rất nhiều văn nhân thực khách ngại không dám ăn, nhưng mà ta lại cảm thấy, dũng cảm ăn to nói lớn thì mới được miếng ngon."

Cố Hiển Thành không cho là đúng: "Tướng sĩ biên quan xưa nay ở trên lưng ngựa chinh chiến, nào có chú ý nhiều như thế."

Hắn nói xong thì lập tức cầm một miếng lên gặm, Lục Thời An cười nói: "Cố tướng quân nói đúng."

Tô Chinh cười to: "Nào, chúng ta nếm thử tay bắt sườn cừu." Mọi người cũng không ngại ngùng nữa, tất cả đều trực tiếp cầm một miếng lên ăn.

Tiểu Điệp vẫn lặng lẽ quan sát từ đằng xa, thấy vậy liền vui vẻ trở về chia sẻ với Tống Điềm.

Thịt ngon vào bụng, Tô Chinh gật đầu: "Không sai, không sai, quả đúng như Thời An nói, thịt sườn này mềm mà không nát, chất thịt mập nhưng không ngán, ăn ngon!"

Lục Thời Ai cúi đầu nhìn một món khác trên bàn, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc: "Món miến này..."

Mọi người nhìn qua: "Đây là món gì?"

Lục Thời An: "Ta nhìn không lầm thì có vẻ là miến, nhưng hình dạng này... Ta cũng không chắc lắm, chỉ từng ăn qua món miến thuỷ tinh của Bạch Ngọc lâu được làm từ khoai tây, cái này ta thử xem sao."

Hắn vừa nói vừa gắt một đũa, vị chua cay kích thích cùng với sợi miến lạnh lạnh dai dai phối hợp cùng nhau, hai mắt Lục Thời An toả sáng: "Hương vị này vậy mà lại ngon hơn Bạch Ngọc Lâu một chút."

Lời của Lục Thời làm kích thích hứng thú của mọi người, ai nấy sôi nổi đưa đũa, quả nhiên, nhìn qua thì không hấp dẫn nhưng lại ngon miệng đến vậy, mà cực kì cay, làm người ta phải bất ngờ.

"Không ngờ Lục đại nhân lại có hiểu biết về đồ ăn như vậy." Phó Ngạn cười nói.

Lục Thời An mỉm cười gật đầu: "Để các vị đại nhân chê cười rồi, gia mẫu rất thích món ăn của Bạch Ngọc Lâu, xưa nay nếu ta rảnh, đều sẽ mua về cho bà thưởng thức, cho nên liền trở thành khách quen của Bạch Ngọc Lâu. Nhưng mà... những món ăn nều nổi tiếng ở Bạch Ngọc Lâu, không ngờ ở biên quan lại có thể nếm thử."

Tô Chinh nhìn về phía Cố Hiển Thành: "Ngươi tìm tân trù nương ở kinh thành đến sao?"

Cố Hiển Thành trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: "Là từ Trung Nguyên đến nhưng không phải kinh thành."

Lục Thời An giật mình, lập tức cười khẽ: "Xem ra là tầm mắt Thời An nông cạn, trên đời này còn có rất nhiều người tài. Gia mẫu nếu có cơ hổi được nếm qua những món ăn này, chắc chắn sẽ rất hài lòng."

Khi bọn họ nói chuyện, vài món cuối cùng đã được bưng lên bàn, không món nào là không có sắc hương, ai cũng thử qua vài lần, ngay cả người tự xưng là đã nếm đủ mỹ vị nhân gian như Tô Chinh cũng phải cảm thán: "Lúc nãy ta còn tưởng Hiển Thành nói đùa, không ngờ rằng món ăn này quả thực rất ngon, ngươi tìm được trù nương ở đâu về, giới thiệu với chúng ta một chút."

Cố Hiển Thành trầm mặc một lát sau đó mới nhìn Phúc Quý, Phúc Quý ngầm hiểu đi ra sau bếp truyền lời.

Tống Điềm nghe được tin là lúc đang lấy bánh nếp Bát Bảo ra khỏi nồi, nàng dừng một chút, không xác định hỏi: "Gặp ta?"

Phúc Quý cười nói: "Đúng đúng đúng, Tống trù nương làm món tay bắt sườn cừu, còn có cái gì miến, chư vị đại nhân đều rất thích. Mau đi đi, nói không chừng còn có có tiền thưởng đấy!"

Tống Điềm cũng không dám nghĩ đến tiền thưởng gì cả, chỉ lập tức rửa tay, sau đó tiện thể bưng luôn bánh nếp Bát Bảo đi theo Phúc Quý.

Sau khi đến, Tống Điềm cũng không ngẩng đầu, chỉ đem món cuối cùng đặt lên bàn, đồng thời cũng hướng vài vị đại nhân thi lễ: "Dân phụ Tống thị bái kiến các vị đại nhân."

Tô Chinh mời nàng đứng lên, Tống Điềm đứng thẳng, mọi người nhìn rõ mặt mũi của tiểu trù nương trước mắt không khỏi đều thoáng ngây ra.

Cuối cùng vẫn là Tô Chinh mở lời trước, hắn khen vài câu, phần nhiều vẫn là những lời xã giao, làm quan bao lâu, chung quy vẫn có chút tật xấu.

Tống Điềm biết trên bàn này có những ai đang ngồi, trong lòng cũng hiểu được, những đại nhân vật này có thể khen vài câu đã là chuyện có thể đem khoe khoang cả đời, tự nhiên kinh sợ, nói từng lời cảm tạ.

Chỉ có Lục Thời An nhìn nàng nghiền ngẫm, rồi lại dời mắt qua bánh nếp Bát Bảo nàng vừa bê nên, đột nhiên hỏi: "Tống trù nương, món ăn này, gọi là gì?"

Tống Điềm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, vì thế, nàng đã thấy được Thám hoa lang trong miệng mấy tiểu nha hoàn.

Quả thực rất anh tuấn.

Tống Điềm cũng không dám nhìn lâu, nhanh chóng cúi đầu đáp: "Là bánh nếp Bát Bảo."

Lục Thời An cười nói: "Bạch Ngọc Lâu cũng có một loại tương tự, gọi là bánh nếp bí đỏ, sau khi hấp xong thì có màu vàng óng ánh, phối hợp với trắng trong của gạo nếp, trông rất đẹp mắt."

Tống Điềm nghĩ ngợi, đáp: "Có lẽ cách làm giống nhau, thay Bát bảo thành bí đỏ là được, biên quan thiếu nguyên liệu, chỉ có một chút mứt, Bát Bảo kì thật cũng không đủ tám, chỉ là tượng trưng thôi."

Lục Thời An gật đầu: "Không sai, ta đã nếm qua bánh nếp kia, lúc ấy cảm giác như còn có thêm mấy loại trái cây sấy khô, vị cũng rất hoàn mỹ."

Tống Điềm cười gật đầu.

Lục Thời An lại hỏi: "Thế còn món này?"

Tống Điềm ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, do dự đáp: "Món này... kì thật gọi là Tụ Bát tiên, nhưng cũng vì thiếu nguyên liệu nên ta gọi là nem rán."

Lục Thời An nghe vậy liền nở nụ cười: "Thú vị! Thật thú vị! Tên này rất thông tục, ta ở kinh thành từng gặp món tương tự, chỉ là bọn họ dùng đậu phụ rán vàng làm thành cái túi, lấy phần nhân đậu ở bên trong ra lại nhồi nhân khác vào, sau đó dùng hành bao miệng lại, gọi là Phúc khí tràn đầy."

Tống Điềm nghe vậy cũng cong môi cười, "Nghe có vẻ không sai biệt lắm, rất có ý tứ."

Lục Thời An gật đầu: "Đúng là như thế."

Một hỏi một đáp, hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tô Chinh cười nói: "Trù nghệ quả thực rất tốt, ở trong quân vất vả, Hiểu Thành đừng bạc đãi người ta nhé!"

Cố Hiển Thành nhìn Tống Điềm thật sâu, cuối cùng đáp: "Đó là lẽ tất nhiên."

Tống Điềm thi lễ một lần nữa rồi lui xuống.

Bữa cơm này chỉ có bảy, tám món ăn nhưng mọi người đều rất thoả mãn, bao gồm cả Tuần phủ đại nhân, hắn thở dài: "Đoạn đường này Bắc thượng, ăn uống kham khổ, hôm nay mới coi như được bữa ngon. Đồng thời ta cũng yên lòng, binh lính Thành Dương quân đều rất tốt, ta có thể an tâm, Bệ hạ cũng có thể an tâm!"

Mọi người cũng đều phấn khởi.

Sau bữa cơm chiều, đoàn người lại trở về thương nghị chính sự.

Mà Tống Điềm, bận rộn hơn nửa ngày cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay chuyện Tuần phủ đại nhân khen ngợi Tống đầu bếp trong chốc lát truyền đi khắp quân doanh, nhanh chóng, thưởng của Đại tướng quân cũng đuổi tới nơi, trên dưới nhà bếp được thưởng nửa tháng lương bổng, Tống Điềm thì trực tiếp được thưởng mười lượng bạc!

Nhà bếp sôi trào!

Mọi người vất vả như thế không phải vì bạc nhưng hiện tại được thưởng lại còn nở mày nở mặt, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, ai nấy vây quanh Tống Điềm khen đến không biết trời trăng là gì. Tống Điềm cũng vui vẻ trong lòng, được thưởng làm gì có ai mất hứng.

"Tống trù nương! Ngày lành như vậy nên mời khách nhé!" Có người đề nghị.

Tống Điềm suy nghĩ rồi gật đầu cười nói: "Đây là chuyện nhỏ, ngày khác rảnh rỗi nhất định cùng ngồi với mọi người."

Lại nói tiếp, từ lúc tiếp quản cơm chiều nàng cũng chưa từng mời mọi người, vào quân doanh đã hơn hai tháng, nên làm chủ nhà đãi khách một lần.

"Tốt!" Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nhà bếp bên này náo nhiệt, âm thanh cũng truyền tới nơi khác, phường giặt hâm mộ vô cùng, mọi người đều đang bàn tán.

"Đến cùng vẫn là nấu cơm tốt, có cơ hội lộ mặt trước quý nhân, chứ còn chúng ta, cũng không biết đến khi nào mới được thưởng."

"Ngươi cũng không thể nói như vậy nha, năm ngoái chúng ta may quần áo mùa đông cho các tướng sĩ, Tướng quân cũng thưởng mà."

"Đã bao lâu rồi chứ! Ngươi cũng đúng là, một ân huệ nhỏ nhoi mà cũng nhớ lâu như vậy... Hơn nữa lần đó cũng chỉ được mấy trăm văn tiền, ngươi không nghe bọn họ nói sao, toàn bộ nhà bếp được thưởng nửa tháng lương bổng, riêng Tống trù nương được mười lượng!"

"Mười... mười lượng?!"

"Còn chưa hết đâu, sáng nay Triệu ma ma còn dẫn người ta đi chọn doanh trướng, hiện tại Tống trù nương chính là ở một mình một doanh trướng."

"Ai nha... hâm mộ thật đấy..."

Mười lượng bạc, gần bằng một năm tiền công của người giặt quần áo, nếu các nàng cũng được nhiều như vậy, có thể mua được một mảnh sân nhỏ rồi.

Mọi người thổn thức không thôi.

Mà tiếng nghị luận còn truyền đến một nơi hẻo lánh, chui vào trong lỗ tai Đậu Khấu.

Nàng ta tới chỗ này đã được một tháng, mỗi ngày đều giặt từng chậu quần áo nặng nề đến nỗi eo không thẳng nên nổi, hơn nữa mỗi đêm còn phải ngủ trong doanh trướng tập thể, nằm thành hàng dài mà không còn được ở hai người một trướng như lúc trước...

Nghe thấy việc Tống Điềm được thưởng còn có doanh trướng riêng, mắt nàng ta đỏ lên, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay.

Đều tại Tống Điềm.

Nếu lúc trước nàng ta chịu thu nhận mình, thì sẽ không phải khổ như thế này.

Nàng ấy (Tống Điềm) dù sao cũng là trù nương, có thêm một người giúp việc bếp núc cũng không phải là không thể.

Đều do nàng ấy!

Đậu Khấu càng nghĩ càng hận, lòng bàn tay cũng bị đâm rướm máu.

Nàng ta cứ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên thậm chí không nghe thấy thanh âm của ma ma quản sự.

"Đang làm cái gì vậy hả?!"

Tiếng kêu từ không xa truyền đến, Đậu Khấu giật mình ngẩng đầu.

"Còn dám thất thần! Mau chóng đi đưa xiêm y cho các tướng sĩ đi!"

Ma ma ở nơi này cũng hung dữ hơn nhà bếp rất nhiều, Đậu Khấu không dám cãi lại, cũng không dám chần chừ, lập tức thu dọn quần áo chạy ra ngoài. Lúc này đã là giờ Hợi (21h – 23h),đại bộ phận mọi người đều đã đi nghỉ, chỉ có tạp dịch làm việc nặng cùng binh lính trực đêm là còn đi qua đi lại, Đậu Khấu cũng thuộc một trong số đó.

Đưa quần áo hiển nhiên là công việc mệt mỏi, phải chạy ít nhất bốn, năm nơi, nếu như nhớ nhầm còn phải làm lại từ đầu, Thành Dương quân doanh lớn như vậy, đi qua đi lại cũng phải tốn hơn nửa canh giờ, đợi đến khi được về ngủ, cũng đã là giờ Tý (23h – 1h),mà đáng chết ở chỗ chưa đến giờ Mẹo (5h – 7h) đã phải dậy rồi.

Đậu Khấu chịu không nổi những ngày tháng như vậy, nàng đưa xiêm y xong liền đi đến một góc không người, không chịu được nữa trốn dưới tàng cây chửi ầm lên, vừa mắng vừa gào khóc, lại còn hung hăng đá cái cây mấy cái. Không ngờ tới, cách đó không xa có một tốp binh lính đi qua, đứng lại quát lớn: "Bên kia! Làm cái gì vậy hả?"

Đậu Khấu hoảng sợ lau nước mắt, xoay lưng lại không dám lộ diện, may mà nhóm binh lính có nhiệm vụ nên không ở lại lâu, quát lớn hai tiếng liền rời đi, mà nhiệm vụ của bọn họ chính là áp giải Liễu Thấm về, Tuần phủ đại nhân vừa kết thúc việc thẩm vấn ả ta.

Bọn lính có thể không nghe thấy Đậu Khấu mắng ai, nhưng Liễu Thấm thì có.

"Nha đầu kia mắng một người tên Tống Điềm, nàng ta là ai vậy?" Liễu Thấm bị dẫn đi cười hỏi những binh lính kia.

Người lính áp giải nàng lạnh lùng nhìn một cái: "Chuyện không nên hỏi đừng hỏi, Việc của Tống trù nương chưa đến lượt ngươi quản!"

Tống trù nương...

Liễu Thấm im lặng nhẩm trong lòng, rồi sau đó mới bị bọn họ dẫn về lao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.