Lập xuân năm sau, mười dặm hồng trang.
Thẩm Ngư ngồi trong kiệu hỉ, lau đi nước mới chia tay cùng phụ mẫu, vén khăn voan lên, xuyên qua màn kiệu được gió thổi lên, nhìn ra phía ngoài.
Trên con ngựa trắng, ngay cả đuôi ngực cũng được cột một đóa hoa lụa đỏ, lang quân trên lưng ngựa, bóng lưng kiên cường, như một cây tùng bách. Thẩm Ngư nhìn một hồi, tim liền đập loạn nhịp.
Nàng thành thân, tân lang là Việt Tông.
Nàng mười tám tuổi, ở tại nông thôn bọn họ, đã là gái lỡ thì, nữ tử cùng tuổi nàng, rất nhiều người hài tử đều có thể nhảy nhót lung tung, mà nàng hiện tại mới gả đi.
Bất quá, nàng cũng không hối hận khi gả muộn một chút nào. Chỉ cần gả cho chính người trong lòng mình, muộn hơn nữa cũng không sợ.
Đội ngũ đón dâu vòng qua mấy con đường lớn, cuối cùng cũng coi như dừng lại trước cửa một tòa nhà ở thành Tây, Việt Tông xuống ngựa, đi đá cửa kiệu, sau đó ôm tân nương tử đang ngồi tiến vào.
Thẩm Ngư rất sợ mình bị té xuống, hắn không từng tập võ nên khí lực không lớn như đại ca. Nàng sợ Việt Tông không trụ nổi, hai tay vòng lấy cổ Việt Tông thật chặt.
Một đường đi tới ảnh bích, nàng đều vững vững vàng vàng, eo cùng chân nằm trên đôi cánh tay rắn chắc có lực, không hề bị xóc nảy.
Đến ảnh bích, Việt Tông thả nàng xuống, hai người dừng lại, hỉ bà tới đưa hai người vào chính sảnh bái đường.
"Một lạy trời đất..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546208/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.