Bên này đang ép buộc mình bình tĩnh lại, còn bên kia, Việt Tông sau khi ra khỏi cửa phòng, đi dọc theo hành lang bên ngoài, dừng chân ở một đình nghỉ mát trên hồ sen.
Hắn ngồi trong đình, nhìn hồ sen bên trong khô cạn nước, ánh mắt ảm đạm như mùa Đông.
Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế đưa cá vàng này đi, rồi lại bị trả về.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Tuy rằng hắn chưa trải qua mối tình cùng cô nương nào, nhưng suốt ngày cũng đã từng nghe nói không ít. Bình thường mà nói, nữ tử từ chối nam tử, lại không đành lòng tổn thương nam tử, đều sẽ kiếm một ít lý do đường hoàng, trả lại mấy thứ nam tử đã tặng về cho hắn.
Còn sẽ kiếm một vài lời nói với nam tử, người nàng chọn cũng không phải là ngươi.
Khi Việt Tông ra khỏi phòng, sắc mặt vẫn còn hồng, hiện giờ, sắc mặt đã chuyển thành trắng nhách. Không biết ngày mùa thu đã có hơi lạnh, hắn lại mặc quá mỏng manh, hay còn nguyên do gì khác.
Hắn ngồi trong đình hồi lâu, mãi đến tận lúc sắp tới giờ ăn trưa, hắn mới rời khỏi đình, đi đến chỗ tiểu nhị ở quầy đăng ký phía trước, gọi mấy món Thẩm Ngư thích ăn, bảo tiểu nhị trực tiếp đưa đến phòng.
Thẩm Ngư xác thực có chút đói bụng, đang lúc đắn đo có nên mặc như vậy đi ra ngoài gọi đồ ăn không, nhưng lại nghĩ mặc trên người chỉ có một cái áo choàng như thế, quá mức đơn bạc nên không dám ra cửa.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546206/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.