Chu Lê ngày thường ngủ nướng thành thói quen, đầu dính liền gối, chờ đến lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lên cao, vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, thuận miệng hướng ra gian ngoài gọi “Việt Lang”.
Vừa kêu xong mới nhớ, sáng sớm nay Thẩm Việt đã đi rồi, nàng còn khoác cho hắn áo choàng mới, sao vừa ngủ một giấc đã quên mất? Nàng tự cười giễu, thật là hồ đồ.
Chu Lê mặc xong xiêm y, mở cửa đi ra ngoài mới phát hiện tuyết rơi.
Bông tuyết cũng không lớn lắm, chỉ lớn hơn mấy lần trước một chút, rơi rào rào, trên mặt đất không thấy cái gì, cây mai trong viện cũng treo vài bông tuyết.
Cũng không biết Thẩm Việt hiện tại đã ra khỏi thành chưa, ngồi xe hay là cưỡi ngựa? Nàng ngẩng đầu nhìn tuyết trong chốc lát, nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc hài tử, nghĩ chắc hài tử đã đói bụng, vội vàng đi qua vén rèm cửa thật dày lên đi vào nhìn hài tử.
Nói đến cũng không biết ông trời bị làm sao, trước đó tuy rằng cũng rơi vài lần tuyết, nhưng cũng không rơi quá ba ngày, còn lần này, lại rơi suốt bảy tám ngày.
Bắt đầu từ ngày thứ bảy, cả nhà đều ngóng trông Thẩm Việt trở về, Chu Lê còn nhân lúc trong tiệm rảnh rỗi chạy tới cửa nha môn nhìn xung quanh, nhưng không dám lên tiến dò hỏi.
Cho đến ngày thứ tám cũng trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Việt, Chu Lê rốt cuộc đứng ngồi không yên, sáng sớm ngày thứ chín liền đến phủ nha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546190/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.