Thẩm Việt không hôn được kiều thê, hậm hực, Chu Lê vội vàng đứng dậy từ trên đùi hắn: “Chàng mau đi đi.”
Thẩm Việt sửa sửa xiêm y, ho nhẹ một tiếng điều chỉnh trạng thái, đi tới cửa, nhận bái thiếp trong tay thị vệ, nhìn qua một lượt, âm thầm nhíu mày.
Chu Lê đi qua, thấy thần sắc hắn rất là ngưng trọng, theo bản năng quay đầu nhìn vào thiệp kia, nhị công tử nhà tuần phủ đại nhân?
Chu Lê lập tức nghĩ tới, khi nàng còn ở cữ, vị quý nhân kia trong cung đã lấy tên tuổi công tử nhà tuần phủ tới đây một lần.
“Là nàng sao?” Chu Lê hỏi.
Thẩm Việt gật gật đầu.
Chu Lê cười nói: “Vậy chàng mau đi đi, xem tìm chàng làm cái gì?”
Thẩm Việt thầm nghĩ: Ở kinh đô cũng chỉ gặp mặt An Nhạc công chúa kia có một lần, sao nàng lại sống chết đuổi theo mình không bỏ vậy?
Nhưng rốt cuộc người ta là công chúa, nếu tới, vẫn phải đi gặp một lần.
Thẩm Việt lập tức đi ra sảnh ngoài.
Chu Lê ở trong phòng chờ hắn, một lát sau, nàng đột nhiên dâng lên một ít hiếu kỳ, muốn nhìn xem vị quý nhân kia đến tột cùng có bộ dáng gì, liền lặng lẽ đi đến sảnh ngoài nhìn lén.
Thẩm Việt đi vào sảnh ngoài, lại không gặp An Nhạc, chỉ có Hoa công công.
Hoa công công thấy hắn, tươi cười đầy mặt hàn huyên sau một lúc, mới bắt đầu đi vào chủ đề chính hôm nay hắn tới: “Thẩm đại nhân, thật không dám giấu giếm, lần này đến, là muốn xin thêm một ít dưa muối kia của nhà ngươi.”
Thẩm Việt âm thầm kinh ngạc, lại không phải tới vì hắn? Thật tốt.
Chỉ là…… “Thật không dám giấu giếm, dưa muối kia hai ngày trước đã ăn hết rồi.”
Hoa công công nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc đại biến, nôn nóng không thôi: “Vậy làm thế nào cho phải a, công chúa của chúng ta làm sao bây giờ a, mắt thấy mới có chút khởi sắc.”
Thẩm Việt ngạc nhiên nói: “Công chúa bị làm sao? Vì sao một hai phải ăn dưa muối kia?”
Hoa công công thấy bốn bề vắng lặng, đành phải thở dài kể lại bệnh kén ăn của công chúa.
Thì ra vị này An Nhạc công chúa này, bộ dáng từ nhỏ đã đẫy đà bụ bẫm, tuy là công chúa nhỏ được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng bởi vì hình dáng nên đã ngầm chịu đủ lời chế nhạo của công chúa ở các cung khác, có một lần vương tử Lâm Quốc đến bái phỏng, công chúa đối với hắn vừa gặp đã thương, hoàng đế liền cố ý muốn định thân cho công chúa cùng vị vương tử kia, ai ngờ vương tử coi trọng một tỷ tỷ của An Nhạc công chúa.
An Nhạc không phục, liền đi hỏi vương tử kia, vì sao không chọn nàng. Vương tử uyển chuyển mà nói với công chúa, nói sức lực hắn yếu, tương lai nếu thành thân với công chúa, dựa theo tập tục nước bọn họ, đến lúc đó cần bế công chúa vào động phòng, hắn nói hắn bế công chúa không nổi.
Công chúa nghe thấy lý do này, lại so sánh dáng người của mình với Mạn Diệu tỷ tỷ, lập tức hiểu ra.
Công chúa khóc một đêm, từ đấy dốc lòng giảm béo. Cho đến sau đó hoàng đế lại nhìn trúng Thẩm Việt, tính toán tác hợp Thẩm Việt với công chúa, công chúa thấy dung mạo Thẩm Việt, cũng rất vừa lòng, chỉ là Thẩm Việt sớm đã thành thân nên cự tuyệt.
Mặc kệ lý do Thẩm Việt cự tuyệt là gì, công chúa đều quy kết lại là bởi vì mình quá béo.
Vì thế càng thêm ít ăn, thế cho nên biến thành bệnh.
“Không biết có thể làm phiền Thẩm phu nhân hỗ trợ làm một ít dưa muối không?” Hoa công công khẩn cầu nói.
Thẩm Việt nói: “Thật không dám giấu giếm, dưa muối không giống như xào rau, xào rau trong chốc lát là có thể làm xong, còn dưa muối cần phải có chút thời gian.”
Hoa công công tức khắc nóng nảy, cần chút thời gian? Vậy công chúa nhà bọn họ trong lúc đó phải trải qua như thế nào a, mắt thấy bệnh tình đã tốt lên. Đang muốn tiếp tục cầu xin Thẩm Việt, thình lình nghe tiếng một nữ tử vang lên.
“Chỉ ăn dưa muối, cũng không tốt cho thân thể.”
Hoa công công theo tiếng nhìn lại, liền thấy một vị cô nương váy xanh chậm rãi đi tới, cô nương kia màu da trắng nõn, khuôn mặt đẹp đẽ, đi trong ánh mặt trời, cả người tựa như đều nhiễm vầng sáng, vô cùng tươi mát thoát tục.
Trong tay nàng cầm một khay con, trên khay đặt năm bình sứ trắng.
Hoa công công không rõ: “Thẩm đại nhân, xin hỏi vị này là ai?”
Thẩm Việt giới thiệu nói: “Đây đúng là phu nhân nhà ta.”
Hoa công công thấy Chu Lê, như thấy được cứu tinh, lập tức muốn quỳ xuống trên mặt đất, may mắn Thẩm Việt đỡ kịp, nếu không đầu gối kia đã lụp bụp rớt xuống trên mặt đất.
Chu Lê cười nói: “Công công không cần như vậy, đây là thịt bò xào nấm hương ta mới làm, ngươi lấy về đi, có lẽ công chúa sẽ thích. Mặt khác, ta đã viết cách làm dưa muối kia lại cho ngươi, các ngươi lấy về cung đi, để ngự trù làm theo là được. Ta còn viết cho ngươi mấy thứ đồ ăn khai vị nhẹ nhàng khác, ngươi cứ cầm đi. Lúc trước trong thôn chúng ta cũng có một người mắc bệnh kén ăn, không cần lo lắng, từ từ lấy lại khẩu vị thì được rồi.”
Hoa công công ngàn ân vạn tạ, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lúc gần đi, Chu Lê đưa công thức món ăn, cùng thịt bò xào nấm hương cho hắn, lại lấy một bao chà bông đã làm từ trước cũng đưa luôn cho hắn, Hoa công công mới cảm động rơi nước mắt rời đi.
Chờ tiễn Hoa công công đi rồi, Chu Lê nhìn Thẩm Việt một cái, lại phát hiện vẻ mặt hắn phiền muộn, liền trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Luyến tiếc thịt bò xào nấm hương?”
Thẩm Việt hoàn hồn: “Phu nhân chê cười.”
“Vậy là đau lòng công chúa, hay là cảm thấy tự trách, sớm biết nên đáp ứng làm phò mã cho rồi?” Chu Lê chế giễu nói.
Thẩm Việt duỗi tay nắm lấy mặt Chu Lê: “Nói cái gì vậy hả? Ta chỉ đang suy nghĩ, nếu tương lai nữ nhi của ta vì một nam tử mà mặc cảm, ta không đánh gãy chân nam tử kia không thể bỏ qua.”
“A? Chàng cư nhiên lại nghĩ đến cái này?”
Cách suy nghĩ của Trạng Nguyên, đúng là không bình thường nha.
Lát sau, Chu Lê lại đi làm thêm mấy bình thịt bò xào nấm hương cho Thẩm Việt, cầm đến phủ nha ăn, kết quả không quá hai ngày, Thẩm Việt cư nhiên mang về cho nàng vài cái “đơn đặt hàng”.
Thì ra là đồng liêu trong nha môn bọn họ nếm thử thịt bò xào nấm hương hắn mang theo, dồn dập muốn nhờ Chu Lê làm một ít, mà bạc cảm ơn cũng vô cùng phong phú.
Thẩm Việt: “Phu nhân nếu không muốn làm, ngày mai ta sẽ đi từ chối, không cần để ý.”
Chu Lê nhìn một tấm ngân phiếu trắng trắng: “Làm làm làm, sao lại không làm? Hà tất gì lại chê tiền.”
Thẩm Việt thấy bộ dáng tức phụ nhà mình cầm ngân phiếu tươi cười xán lạn, cũng cười rộ lên, hắn biết mà, tức phụ sẽ rất cao hứng. A Lê tuy không phải người tham tài, nhưng nàng cũng không giống các phụ nhân khác, cam tâm cả đời rúc ở nhà, làm một phu nhân cửa lớn không ra cửa phụ không tới.
Nàng hưởng thụ vui sướng thông qua việc lao động kiếm tiền của nàng, hắn ủng hộ nàng.
Hắn điểm điểm cái mũi nàng: “Thật là tiểu tham tiền.” Nhưng mà hắn thích.
Vì thế, Chu Lê dựa vào việc làm thịt bò xào nấm hương, trong phạm vi nhỏ ở nha môn, cũng kiếm được một số tiền lời. Việc này đột nhiên làm nàng ngứa ngáy trong lòng vô cùng, bắt đầu nhớ nhung cửa hàng đậu hoa của nàng ở Cam Thủy trấn.
Tuy nói hiện tại Thẩm Việt làm quan, bổng lộc mỗi tháng không ít, bọn họ không thiếu tiền xài, nhưng có lẽ thói quen tự lực cánh sinh từ trước, khiến nàng luôn muốn mở cửa hàng buôn bán cho chính mình.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui vài ngày, rốt cuộc quyết định, chờ một ngày Thẩm Việt hạ chức trở về, sẽ nói với hắn ý tưởng này. Chỉ là nàng có hơi không xác định được, hiện giờ thân phận Thẩm Việt là tri phủ một châu, nàng làm tri phủ phu nhân, đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, Thẩm Việt sẽ đồng ý sao?
Dùng xong cơm chiều, Chu Lê mang tới một chén chè nấm tuyết nàng tự tay nấu cho Thẩm Việt, vô cùng ân cần đưa tới trên tay hắn: “Việt Lang, mới nấu xong, chàng nếm thử đi?”
Thẩm Việt nhìn chè nấm tuyết trơn bóng trong suốt, cầm muỗng lên múc, chuẩn bị đưa vào trong miệng. Lại bị Chu Lê gọi lại: “Chờ một chút, cẩn thận nóng!”
Nói xong, Chu Lê liền cúi người giúp hắn thổi thổi.
Chờ thổi gần được, lại cười tủm tỉm nói: “Được rồi, chàng uống đi.”
Thẩm Việt uống vào, nấm tuyết vô miệng, ngọt thơm mềm mại: “Ừm, phu nhân làm gì ăn đều ngon.”
Ngay sau đó, Thẩm Việt liền vùi đầu ăn.
Nhưng chờ sau khi hắn ăn một hơi, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Chu Lê còn đang tha thiết nhìn hắn, khó hiểu nói: “Phu nhân, có chuyện gì sao?”
Chu Lê cười lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn, chờ chàng ăn xong rồi chúng ta lại nói.”
Thẩm Việt tựa hồ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, duỗi tay móc từ trong lòng ngực ra một tấm giấy được xếp ngay ngắn: “Vừa lúc, ta cũng có việc muốn nói với nàng, đây, ta có một thứ cho nàng, nàng nhìn xem có cần không.”
Chu Lê nhận tờ giấy kia, mở ra nhìn, liền thấy hai chữ viết cực lớn: Khế đất.
Chu Lê nhìn một lần, cư nhiên là khế đất một gian cửa hàng. Hơn nữa nhìn địa chỉ cửa hàng, vừa lúc ở trên đường chính. Nhìn đến tên trên khế đất này, cư nhiên là tên mình!
“Đây là?” Chu Lê kinh ngạc nhìn Thẩm Việt.
Thẩm Việt đang bưng chén uống một ngụm cuối cùng, chờ uống xong mới buông chén xuống, bình tĩnh nói: “Đây là khế đất.”
“Ai nha, ta biết, vì sao là tên của ta?”
“Hôm qua ta đi ngang qua con đường chính, thấy cửa hàng này dán bố cáo rao bán trên cửa, ta thuận tiện đi vào nhìn nhìn. Cảm thấy cũng không tệ lắm, nên mua. Nàng xem thử, nếu không muốn tự mình buôn bán, thì lấy cho thuê, cũng đều có thể.”
Thẩm Việt mới nói xong, trên đùi liền có thêm một thân mình ấm áp.
Chu Lê ôm cổ hắn hôn tới tấp: “Việt Lang, chàng thật tốt!”
Thẩm Việt thấy tức phụ kích động như vậy, cũng vô cùng cao hứng, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Nhìn xem nàng cao hứng này, hôn ta đến nước miếng đầy mặt, đang rửa mặt cho ta hả?”
Chu Lê vội nâng tay áo lên giúp hắn lau mặt: “Đây là phu quân nhà ai vậy ta, anh tuấn bất phàm, lại thấu hiểu lòng người như vậy chứ.”
Thẩm Việt nhớ vừa rồi nàng cũng có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Không phải nàng cũng có việc nói với ta hả, nói đi, chuyện gì?”
Chu Lê lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì.” Nói, lại nhịn không được hôn vài cái trên mặt Thẩm Việt, giống như chim gõ kiến đang mổ trên thân cây nó yêu thích.
Thẩm Việt bị nàng hôn đến trên người nổi lên tà hỏa, dứt khoát một tay bế nàng lên, dục vọng trong mắt khó nén:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]