Chu Lê chỉ cảm thấy cạn lời: “Ta đi hỏi viện trưởng của các ngươi một chút, sao đột nhiên lại phá đi bức tường của ta?”
Nói, xoay người muốn đi. Thẩm Việt vội đứng dậy không ngừng đuổi đến trước mặt: “Nàng đừng đi!”
Chu Lê cau mày: “Ngươi mau tránh ra, ta còn muốn kêu hắn đắp tường lại cho ta, ta thuê là nửa viện độc lập, chưa từng nói muốn thuê chung.”
Thẩm Việt vẫn không cho đi, liếc nhanh nàng một cái, tựa hồ rất ngượng ngùng nói: "Hiện giờ nàng đi tìm viện trưởng cũng vô dụng.”
Chu Lê kinh ngạc: “Vì cái gì?”
Thẩm Việt cúi đầu xuống: “Bởi vì…… Bởi vì ta sớm đã mua lại viện này từ chỗ viện trưởng rồi.”
“Cái gì?” Chu Lê kinh hãi, “Ngươi mua rồi?”
Nàng đứng hình trong chốc lát mới phản ứng lại: “Nói như vậy, hiện giờ ngươi là chủ nhà của ta?”
Thẩm Việt gật đầu.
Chu Lê chỉ cảm thấy không lấy được hơi, im lặng trong chốc lát, phát hiện nói nữa cũng không thay đổi được gì, dứt khoát bước nhanh trở về phòng, phanh một cái đóng cửa lại.
Thẩm Việt nhìn trong chốc lát, cũng không đi qua, xoay người trở về bên sân kia của mình.
Sắc trời đêm đen, Thẩm Việt nằm thẳng ở trên giường, đôi tay nắm chéo trước ngực, yên tĩnh trong phòng, đột nhiên vang lên một trận tiếng bụng đói kêu vang. Hắn nhíu nhíu mày, xoay người, đổi thành tư thế nằm nghiêng.
Thu xếp một ngày để phá tường, sợ trước khi A Lê trở về còn chưa phá xong, liền thúc giục mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546125/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.