Khương Niệm nhếch môi cười một tiếng, nâng cao giọng nói: “Tôi sẽ không để bụng đâu, thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi có lý mà. Chỉ có những người không có lý mới đi nói xấu người khác không đúng lung tung thôi”
Sắc mặt mấy thôn dân cứng đờ, đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới nói xấu người khác ở sau lưng lại vừa lúc bị chính chủ nghe được: “Khương nương tử…”
Khương Niệm mỉm cười với mấy người bọn họ: “Tôi nói như vậy có đúng không?”
Nghĩ đến hai ngày trước Khương Niệm xông vào Trương gia đòi tiền, dáng vẻ kiêu ngạo đanh đá, mấy thôn dân có thể nói không đúng được sao? Khương Niệm cười nói: “Mọi người đều tán đồng là được rồi, rốt cuộc các người cũng không muốn gặp được người nợ tiền không chịu trả giống Trương lão thái đúng không?”
“Không muốn, không muốn.” Mấy thôn dân đều cảm thấy nếu mình không phụ họa thì chắc chắn sẽ bị Khương Niệm đẩy mạnh xuống dòng sông lạnh băng thấu xương.
“Vậy là tốt rồi. Tôi chỉ sợ các ngươi chịu thiệt còn nuốt vào bụng, đến lúc đó tức giận bị bệnh lại còn không có tiền chữa bệnh.” Khương Niệm nói rồi kéo xe bò rời đi, để lại mấy thôn dân hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc nàng là trù ẻo bọn họ sao? Hay là muốn tốt cho bọn họ?
Trong lòng Lý Tú Nga nhịn không được mà thấy buồn cười : Khương nương tử thật tài giỏi, mắng chửi người cũng không nói một chữ thô tục nào cả, quả nhiên là người trong thành tới, người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937598/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.