“Còn chưa đến ngày họp chợ nên có rất ít người mua, nếu Khương nương tử không cần, có lẽ chúng tôi chỉ có thể để lại cho mình ăn.” Mùi cá quá tanh, các bá tánh không nỡ dùng nước chấm khử mùi tanh, cho nên phần lớn người đều không thích ăn. Lý Tú Nga rất tò mò vì sao một người dịu dàng như Khương nương tử lại thích ăn cá như vậy: “Khương nương tử, sao cô thích ăn cá như vậy? Không cảm thấy mùi vị quá tanh sao?” 
Khương Niệm nói: “Lúc tôi nấu ăn sẽ cho một ít rượu gạo, ngoài ra còn bỏ thêm một chút gừng tươi, thù du, hoa tiêu là có thể khử một ít mùi tanh.” 
Thời đại này tạm thời không có ớt cay, chỉ có quả thù du là có vị cay, các thôn dân sẽ hái quả thù du làm tương, hương vị gần giống với tương ớt. 
“Thì ra là như thế” Lý Tú Nga thầm nghĩ, Khương nương tử thật sự bỏ được, mặc dù nhà nào cũng chuẩn bị một ít gừng tươi và thù du, nhưng rất ít ai dùng để nấu ăn, đa số đều để dành xua đuổi cảm lạnh. Ngoài ra hoa tiêu thường được sử dụng làm thuốc, mọi người rất ít khi sử dụng nó. 
Khương Niệm thấy Lý Tú Nga lộ ra vẻ mặt không nỡ, biết lời nói của mình hơi lộ tài phú, có chút hối hận: “Tú Nga tẩu tử, tôi trả tiền cho cô.” 
Nói rồi móc ra hai mươi văn tiền trên người đưa cho Lý Tú Nga: “Hôm nay đi bán rau, vừa lúc còn lại chút tiền như vậy, vừa đủ mua hai con cá này của tẩu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937597/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.