Khương Niệm lại nghĩ đến lúc nãy mình đi dọc đường cũng nhìn thấy không ít tửu lâu và cửa hàng bài trí đẹp mắt. Nếu như mùa đông nàng đến bán rau tươi thì chắc là sẽ buôn bán rất tốt.
Hơn nữa, huyện Trường Dương nằm trên đường chính từ Thanh Châu đi tới biên thành Lương Châu, tuy không phồn hoa bằng phía nam nhưng thương nhân qua lại cũng không ít, vì vậy không cần lo lắng không có khách.
Sau khi hỏi thăm tình hình rau dưa, Khương Niệm đến tiệm thịt mua thịt: “Một cân bao nhiêu văn tiền vậy?”
Ông chủ tiệm thịt nói: “Mập mười lăm, gầy mười một, xương heo và lòng heo thì năm văn một cân.
Giá thịt mỡ cũng không đắt lắm, ngang giá với gạo trắng. Khương Niệm mua hai cân thịt mỡ, hai cân thịt nạc, còn mua thêm một cân gan heo và mấy khúc xương ống cùng với giò heo.
Đại phu nói phải ăn nhiều thực phẩm bổ dưỡng, diệu pháp thứ nhất của thực phẩm bổ dưỡng này chính là uống canh, do đó nàng đã mua cả xương ống và giò heo.
Mua thịt xong, Khương Niệm lại dẫn bé con đến một tiệm vải ở đầu phố mua giày. Bởi vì hầu hết mọi người đều tự làm giày, ít khi có người mua giày để đi cho nên giày trong tiệm vải cũng không có quá nhiều kiểu dáng.
Đậu Giá còn nhỏ tuổi nhưng rất kén chọn, cho nên chọn mấy nhà mới chọn được một đôi giày có thêu hoa đào màu hồng phấn trên mặt giày.
“Tiểu cô nương có con mắt thật tinh tường, nhìn thoáng qua đã chọn được đôi giày đẹp nhất ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937572/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.