Bệnh viện.
Trong phòng bệnh, một cô bé mới mười sáu, mười bảy tuổi ngồi bên cạnh giường, nắm tay của một người phụ nữ trung niên.
"Mẹ." Trên mặt cô bé có nước mắt, giọng nói đã khàn khàn.
"Mộng Hạ..." Người phụ nữ kia muốn nâng tay sờ mặt cô bé, nhưng bà đã quá yếu rồi, ngay cả động tác này cũng không làm được.
Cô bé túm chặt lấy tay người phụ nữ kề sát vào mặt mình, nức nở nói: "Mẹ, con ở đây, con ở đây."
Trên mặt người phụ nữ lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói cũng không có sức: "Sau khi mẹ mất, thì con phải vui vẻ lên, đừng buồn, thi vào một trường đại học thật tốt, tìm một người đàn ông tốt, nhưng thật tiếc... Mẹ lại không thể giúp con..."
"Không," cô bé hoảng loạn lắc đầu, "Mẹ sẽ không chết, không chết đâu."
Nước mắt rơi tí tách xuống giường bệnh màu trắng.
Bíp-----
+++++
Trong lúc mơ màng, Nam Mộng Hạ nghe được một tiếng thở dài, sau đó là giọng nói hết sức dịu dàng của một người phụ nữ.
"Mộng Hạ là một cô bé số khổ, từ nhỏ đã không cha, bây giờ A Nhu cũng đi, chúng ta nhận nuôi con bé đi."
Lại là giọng nói thuần hậu của một người đàn ông: "Cũng được, vậy thì Kình nhà chúng ta cũng có bạn."
Nam Mộng Hạ tỉnh lại, thì tang lễ mẹ cô cũng vừa mới hoàn thành, khách khứa đã về hết, một mình cô ngủ lại trong linh đường.
Hoặc nói đúng hơn là không có khách khứa gì hết, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhien-bai-tap-van-qua-it/2744758/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.