Chương trước
Chương sau
Edit: Bàn

Chờ vào được phòng riêng Thường Kiện đã đặt trước, có hệ thống sưởi hơi và không có người khác, Khúc Liệu Nguyên liền mặc thử đồng phục cảnh sát của Thường Kiện. Thường Kiện cao tương đương Khúc Liệu Nguyên, nhưng Thường Kiện là thanh niên, đương nhiên vai rộng hơn và người cũng vạm vỡ hơn. Cậu nhỏ hơn Thường Kiện một size, mặc quần áo của Thường Kiện không vừa lắm, nhìn một cái là biết học sinh cấp 3 lén mặc quần áo của người lớn.

Nhưng cậu vẫn vui cực kỳ, đứng trước gương dài cạnh cửa phòng riêng, không ngừng soi trước sau trái phải. Thường Kiện còn đưa mũ cho cậu, cậu vội đội lên ngay ngắn, còn ra dáng nghiêm túc giơ tay chào với chính mình trong gương.

Tống Dã: "..."

Thường Kiện không ngờ cậu lại làm nghiêm túc như vậy, nói: "Thích đến thế à?"

"Vâng! Thích chứ! Quá đẹp trai." Khúc Liệu Nguyên vui sướng sửa sang lại quần áo vốn đã chỉnh tề, nói với Tống Dã, "Tiểu Dã, mau chụp cho tớ một bức."

Tống Dã móc ra chiếc Nokia hắn dùng từ cấp 2 đến giờ, Thường Kiện nói: "Sao không đổi sang cái Apple anh đưa em? Cái kia độ phân giải cao, chụp đẹp."

"Vẫn chưa đi đổi sim ạ." Tống Dã nói.

"Thế để anh chụp cho nó." Khi Thường Kiện tặng Tống Dã chiếc iPhone 3G cũng đã mua cho mình một cái như vậy, lấy ra chụp ngang rồi chụp dọc mấy bức, nói, "Tiểu Khúc, anh gửi qua QQ của em nhé."

Anh gửi xong, Khúc Liệu Nguyên dùng QQ trên điện thoại của mình xem thử, kết quả không mở được, ảnh chụp của iPhone quá nặng, phải về nhà dùng máy tính mới xem được.

Thường Kiện nói với Tống Dã: "Bao giờ rảnh thì làm sim của Telecom, dùng phân khúc 189 là dùng được internet 3G. Bây giờ Telecom đang làm hoạt động phổ biến 3G, phí rất rẻ, không đắt hơn 2G nhiều lắm."

Tống Dã nói: "Em xem quảng cáo của Telecom rồi, muốn đợi thi đại học xong rồi đổi sim, bây giờ ở nhà đã cài router Wifi rồi, về nhà cũng dùng được cái điện thoại kia. Em chủ yếu là sợ nó vừa chơi điện thoại là quên luôn việc học, chức năng giải trí của cái điện thoại này quá mạnh."

"Ai không học? Nói tớ à?" Khúc Liệu Nguyên vẫn đang soi gương, thốt ra âm thanh bất mãn, "Tớ còn lâu mới không tự giác như thế."

Tống Dã nói: "Cậu thì không cậu thì không, hôm qua ai chơi game đến 11 giờ vẫn chưa ngủ?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Tại tớ đến 10 giờ rưỡi mới bắt đầu chơi!"

Tống Dã im miệng không nói nữa, làm gì mà lề mề đến 10 giờ rưỡi mới chơi game, cũng không làm bài tập.

Thường Kiện không rõ chân tướng, thấy hai người thú vị, còn nói: "Không ngờ Tống Dã cũng có tướng làm anh thật đấy."

"Đâu có ạ, chỉ làm bừa thôi." Tống Dã nói.

Chờ Văn Thông tới, Khúc Liệu Nguyên mặc bộ quần áo kia, chống nạnh, bắt đầu vênh với cậu ta: "Văn Thông mày xem, trông tao có đẹp trai nổ trời không?"

Văn Thông: "... Đưa tao mặc với!"

Hai người tranh nhau mặc đồng phục đội mũ cảnh sát, Thường Kiện cười nhìn bọn họ, vẫn là Tống Dã ngăn cản: "Hai cậu đừng làm hỏng của anh Kiện." Hai người mới không tranh nữa, Khúc Liệu Nguyên cởi ra đưa Văn Thông mặc thử.

Gọi món ăn cơm.

Thường Kiện hỏi ba học sinh cấp 3: "Uống rượu không?"

"Gọi rượu trắng ấy, em với Tiểu Khúc uống được chút, Tống Dã thì không được," Văn Thông vẻ mặt người bị hại, nói, "Nó nhấp một hớp thôi cũng say bét nhè."

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên thanh minh giúp hắn: "Đấy là trước kia, bây giờ nó ổn hơn nhiều rồi, uống được một hai lượng [1], không say bét nhè nữa."

[1]: 1 lượng rượu trắng là khoảng 50ml.

Thường Kiện liền gọi trước một chai, vì đều là trẻ con nên không cần quá đắt, lấy Ngũ Lương Xuân khoảng 100 tệ, dòng tầm trung của hãng rượu Ngũ Lương Dịch.

"Sao Tinh Tinh không đến?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Mày nói nhỏ cũng đến mà?"

"Mẹ nhỏ biết là tao gọi, không cho nhỏ đến," Văn Thông buồn bực nói, "Biết bọn tao đang yêu nhau rồi, trách tao làm ảnh hưởng đến thành tích của nhỏ."

Khi vừa lên cấp 3, thành tích của Tinh Tinh rất tốt, sau đó yêu sớm cùng Văn Thông, trượt thẳng một mạch xuống mức trung bình kém, điểm số bây giờ muốn thi vào hệ chính quy của đại học hạng B cũng có phần khó khăn.

Có những chuyện mà Tống Dã không thân thiết với cậu ta đến mức để có thể lên tiếng.

Khúc Liệu Nguyên nói: "Giờ còn có mấy tháng, bọn mày kiểu gì cũng phải ôn tập chăm chỉ chứ, có tệ nữa cũng phải vào được hệ chính quy. Giờ tao xem thông báo tuyển dụng bên ngoài, với cả thi tuyển công chức nữa, những nơi tốt tốt tối thiểu đều yêu cầu bằng cử nhân."

Thường Kiện cũng nói: "Chứ còn gì? Lứa thi với anh năm nay, trường cảnh sát vẫn cho sinh viên cao đẳng đăng ký thi, nhưng sang năm thì bằng cao đẳng không được thi nữa."

"Thi tuyển cảnh sát ở tỉnh lị từ mấy năm trước đã không cho sinh viên cao đẳng thi rồi." Khi Khúc Liệu Nguyên đến tỉnh lị gặp Tống Chí Quốc lần trước đã gặp một anh trai quản giáo, lúc đó người ta nghe nói cậu lên lớp 12 thì nói chuyện thi đại học, cũng là để cổ vũ cậu học hành chăm chỉ.

Văn Thông bắt đầu thở ngắn than dài, chờ sau Tết là chuẩn bị thi chuyên ngành cho học sinh thể dục, nhà cậu ta vẫn ủng hộ việc để cậu ta làm giáo viên thể dục, bảo cậu ta đến lúc đó đăng ký ngành giáo dục thể chất của đại học sư phạm tỉnh.

"Không muốn làm giáo viên," Văn Thông chính là kiểu học sinh kém rất hay gặp ở cấp 3, tư tưởng cũng nước chảy bèo trôi, rất mơ hồ, nói, "Em cũng không biết mình muốn làm công việc gì, bây giờ chỉ sống qua ngày thôi."

Thường Kiện nói: "Em mới bao tuổi mà giờ đã bắt đầu sống qua ngày, như vậy sao được? Luyện tập thể thao cũng được mấy năm rồi, hay là làm vận động viên?"

Văn Thông nói: "Không làm vận động viên, làm vận động viên là nát nhất."

Thường Kiện thuận miệng nhắc tới: "Hay em cũng thi trường cảnh sát, làm cảnh sát cùng anh?"

"Em thấy được đó," Văn Thông cũng thuận miệng trả lời, nói, "Chờ em tốt nghiệp thì có khi anh Kiện lên làm đồn trưởng rồi, em với anh lăn lộn cùng nhau."

Cậu ta chỉ nói vậy, không thể thi trường cảnh sát, nhà cậu ta cũng sẽ không đồng ý.

Các chàng trai trẻ tuổi uống chút rượu, trọng tâm câu chuyện đi xa hơn, cái gì cũng nói, công việc mới của Thường Kiện, môi trường ở đồn công an, huấn luyện của Văn Thông, yêu đương với Tinh Tinh, điểm của Khúc Liệu Nguyên, việc kinh doanh ở cửa hàng tiện lợi của nhà.

Tống Dã không thích chen vào nói trong tình huống nhiều người thế này, Khúc Liệu Nguyên biết hắn không thích nên không đưa đề tài về hắn, chỉ thỉnh thoảng nói những lời không đau không ngứa kiểu như "Tống Dã thi vào Thanh Hoa chắc chắn không có vấn đề gì," "Sau này chắc chắn Tống Dã là trâu bò nhất bọn mình" với Thường Kiện hoặc Văn Thông.

Văn Thông và Thường Kiện tửu lượng tốt, nháy mắt đã hết một chai rượu, lại gọi thêm một chai nữa.

"Cậu uống hết rồi à?" Khúc Liệu Nguyên vào nhà xí, về thấy cái ly trước mặt Tống Dã trống không, nói, "Cậu uống ít thôi."

Văn Thông cười hì hì nói: "Ít gì mà ít? Uống nhiều vào uống nhiều vào." Lại rót đầy ly cho Tống Dã.

Thường Kiện cầm ly rượu lên, nói: "Tống Dã, chúng ta chạm một ly, rất cảm ơn em đã dạy anh cách làm đề, nếu không anh có lẽ không thi nổi, bây giờ còn ngồi không ở nhà. Anh uống cạn, em thì tuỳ."

Nói thì nói vậy, Tống Dã thấy anh uống hết, mình cũng không tiện để lại, đành phải uống cạn.

Một ly nhỏ là 2 lượng, uống hết ly này là hắn đã uống được 2 ly, với tửu lượng trước sau như một là đã không ổn lắm, ngồi đó hai mắt dại ra. Văn Thông high rồi, vẫn muốn rót đầy tiếp cho hắn.

Khúc Liệu Nguyên vội cầm ly của hắn đi, nói với Văn Thông: "Mày lại bắt nạt Tiểu Dã!"

Văn Thông nói: "Tao bắt nạt nó cái gì? Nói vớ vẩn, tao đối xử với nó chưa đủ tốt à?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Còn nói nữa à, từ nhỏ mày đã thích bắt nạt nó, cứ nói xấu nó, còn thích chia rẽ hai người bọn tao."

Văn Thông đỏ mặt nói: "Mày... Đm bớt ngậm máu phun người đi!"

Khúc Liệu Nguyên khiếp sợ chỉ cậu ta: "Mày nói bậy! Mày chửi tao!"

Văn Thông: "Tao nói! Tao chửi! Làm sao?"

Thường Kiện: "??? Sao lại bắt đầu cãi nhau rồi?"

"..." Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt không hiểu tại sao, "Không cãi, anh Thông, không cãi nhỉ?"

Văn Thông cười ha ha: "Không cãi không cãi, tao nói bậy rồi, tự phạt một ly."

Khúc Liệu Nguyên vỗ bàn: "Phạt một ly! Phạt một ly!"

Thường Kiện cũng chết cười với hai người bọn họ, nói: "Còn có mặt mũi nói Tống Dã nát rượu? Hai đứa thì sao?"

Cuối cùng Văn Thông uống say, nhưng đi lại không sao, nói "Tao gọi điện thoại cho bà xã đây!" rồi cầm điện thoại đi ra.

Tống Dã gục xuống bàn ngủ, Khúc Liệu Nguyên cầm áo khoác của mình choàng lên lưng hắn.

Khúc Liệu Nguyên không uống bao nhiêu, qua cái lúc high nhất kia thì hơi choáng đầu, những cái khác đều bình thường, Thường Kiện chẳng có vấn đề gì. Chỉ còn lại hai người bọn họ, đồ ăn trên bàn đã nguội hết, liền gọi hai bát mì nóng, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Sau này muốn làm công việc gì?" Thường Kiện hỏi cậu, "Hay học xong đại học rồi thi lấy bằng MBA, học thêm vài năm nữa?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Em cũng không biết, em như Văn Thông, đều sống qua ngày."

Thường Kiện nói: "Nó là thành tích quá tệ, sao em với nó như nhau được?"

"Thực ra thì," Khúc Liệu Nguyên nhìn Tống Dã đang nằm ngủ, nhỏ giọng nói, "Tiểu Dã nói Bắc Đại tốt, quản trị kinh doanh tốt, nhưng em không biết, em không hiểu gì cả."

Thường Kiện: "..."

"Vốn em cũng hơi muốn thi trường quân đội, nhưng về sau nghe nói trường quân đội nhiều quy củ..." Khúc Liệu Nguyên không thể ăn ngay nói thật, chỉ nói một nửa giấu một nửa, "Vậy thì thôi, em không muốn bị quản lý như vậy lắm."

Thường Kiện cười nói: "Anh chưa từng thi đại học, thành tích cũng tệ, không hiểu những người học giỏi như các em."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Không đâu, anh Kiện đã đi lính, bây giờ còn lên làm cảnh sát, em thực sự rất hâm mộ anh."

"Vậy chờ em tốt nghiệp đại học rồi, thì cũng đi thi cảnh sát," Thường Kiện nói đùa, "Sinh viên Bắc Đại được vào luôn không phải thi."

Khúc Liệu Nguyên tưởng thật, nói: "Khác ngành cũng được sao? Anh bảo lứa thi cùng anh đều là sinh viên trường cảnh sát mà?"

Thường Kiện buồn cười nói: "Anh đùa em thôi, làm gì có sinh viên Bắc Đại nào đến đồn công an làm một công an nhỏ chứ? Trường cảnh sát dễ thi, lứa này có nhiều sinh viên cao đẳng lắm... Cũng không phải tất cả, nghe đồng nghiệp nói có trường cảnh sát cũng thi khá khó, coi như là Bắc Đại Thanh Hoa của trường cảnh sát đi, điểm rất cao, yêu cầu cũng nhiều, nhưng những trường thế này về sau ra ngoài sẽ không đến đồn công an làm việc, đó đều là nhân tài cao cấp trong đội ngũ cảnh sát, nhà nước chắc chắn sẽ có sắp xếp riêng."

Khúc Liệu Nguyên đang gắp mì cũng quên cả ăn, hỏi: "Trường thế này điểm có thể cao đến mức nào? Sẽ có yêu cầu gì?"

Thường Kiện nói: "Anh biết làm sao được? Anh chưa thi đại học bao giờ mà. Nhưng mà nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn điểm không cao như Bắc Đại, yêu cầu hẳn là về thể lực, ngoài ra xét duyệt chính trị nhất định sẽ nghiêm khắc hơn."

Anh nhìn vẻ mặt của Khúc Liệu Nguyên, vội nói: "Chẳng lẽ em muốn thi cái này? Chắc chắn vào Bắc Đại vẫn tốt hơn, hỏi ai cũng nói là Bắc Đại tốt. Đừng nghĩ lung tung, học cho giỏi, vẫn phải thi Bắc Đại."

Khúc Liệu Nguyên: "... Ừm, em biết."

Bữa cơm này ăn đến 3 giờ chiều mới xong. Văn Thông bắt xe taxi tìm Tinh Tinh, Thường Kiện gọi một người bạn đến đón anh, nói là buổi tối còn một bữa tiệc, anh vừa về địa phương công tác không lâu, cần chú ý các mối quan hệ xã giao hơn mới ổn.

Tống Dã đã tỉnh hơn một chút, nhưng vẫn đần đần. Văn Thông và Thường Kiện đi, chào tạm biệt hắn. Hắn như học sinh tiểu học, vung tay chào tạm biệt hai người họ, cũng không biết nói, một tay khoác vai Khúc Liệu Nguyên như sợ Khúc Liệu Nguyên đi mất.

"Hai đứa mày được chưa?" Văn Thông trước khi lên xe taxi, không yên tâm nói, "Không thì bảo Tống Dã đi xe cùng tao, tự mày lái xe điện về."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Không sao, bọn tao không về xưởng, đến siêu thị của ba tao, không xa lắm."

Chờ mọi người đi rồi, Khúc Liệu Nguyên dắt Tống Dã đi khởi động xe điện, cảm giác như dẫn theo một đứa bé.

"Cậu theo sát tớ," Khúc Liệu Nguyên thấy thú vị, cố tình nói, "Không theo sát, lát nữa là cậu lạc đấy."

Tống Dã càng theo sát hơn thật.

Khởi động xe điện xong, Khúc Liệu Nguyên để Tống Dã ngồi ở ghế sau trước, mình ngồi lên sau, nói: "Cậu giữ chặt."

Hai tay Tống Dã nắm lấy vạt áo khoác lông vũ của Khúc Liệu Nguyên ở đằng sau.

Khúc Liệu Nguyên thấy như vậy cũng không an toàn, sửa lại: "Hay cậu ôm eo tớ đi."

Tống Dã liền ôm lấy, là kiểu hai tay ôm, mặt áp vào lưng Khúc Liệu Nguyên.

"Cậu ôm chặt quá rồi đó?!" Khúc Liệu Nguyên dở khóc dở cười, nhưng thấy vậy cũng được, ít nhất là khá an toàn, nói, "Cứ vậy đi, tuyệt đối không được thả tay. Đi nào!"

Mười mấy phút là đến cửa hàng tiện lợi Lão Khúc, lúc đậu xe ở cửa, Tống Dã vẫn nhớ "tuyệt đối không được thả tay," không chịu buông tay, ôm thật chặt, không thả chút nào.

Khúc Liệu Nguyên bị nhốt trên xe điện, nhục mặt, chật vật cầu cứu ngoài cửa: "Ba! Mẹ! Cứu con với!"

Ba mẹ nhà họ Khúc nghe tiếng đi ra, Tống Dã ló mặt từ sau lưng Khúc Liệu Nguyên, cũng gọi: "Ba, mẹ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.