Thời gian thăm hỏi kết thúc, Tống Dã tạm biệt ba, bước nhanh ra tìm Khúc Liệu Nguyên. Lúc đi vào nơi tách ra lúc nãy lại không thấy người, hắn hỏi quản giáo đi ngang qua: "Xin hỏi có nhìn thấy em trai cháu không ạ? Thấp hơn cháu một chút, mặc áo phao lông vũ giống cháu."
"Mắt rất to đúng không?" Quản giáo đó chỉ về phía văn phòng ở bên trong, nói: "Bên ngoài lạnh quá nên bảo nó vào trong đợi cháu rồi."
Tống Dã đi theo sau đối phương vào tìm người. Trong văn phòng ấm hơn, Khúc Liệu Nguyên mở khoá kéo áo phao, lộ ra logo hình móc câu trên ngực áo hoodie bên trong, đang trò chuyện sôi nổi với hai người mặc đồng phục cảnh sát trẻ tuổi, thấy Tống Dã tới, vội tạm biệt người ta, còn nói: "Lần sau lại nói chuyện với hai anh tiếp."
Hai quản giáo trẻ tuổi kia còn cười vẫy tay với cậu thật: "Lần sau gặp!"
Sau khi ra ngoài, Tống Dã hỏi cậu: "Cậu nói gì với người ta đấy?"
Tống Dã nói: "Cái tật xấu này mà cậu không nhận ra, ngồi với quản giáo thì chém gió cái gì được? Bọn họ là lãnh đạo của ba tớ, không được nói lung tung, biết chưa?"
"Tớ biết rồi," Khúc Liệu Nguyên cam đoan, "Thực sự không nói chuyện chú Tống. Chú Tống khoẻ không? Chân còn đau nữa không?"
Tống Dã nói: "Vẫn như cũ, ổng còn bảo tớ cảm ơn cậu mua giúp ổng cái bọc đầu gối."
Khúc Liệu Nguyên: "Không bảo chú thử cái bọc đầu gối à? Có vừa không?"
Tống Dã nói: "Ổng đeo xích chân, không thử được."
Khúc Liệu Nguyên quên mất chuyện này, sợ nói nữa sẽ khiến Tống Dã buồn trong lòng, đổi đề tài: "Thế cậu có nói cho chú Tống là lần này tớ thi được hạng 5 khối không?"
"Nói rồi," Tống Dã nói, "Ổng còn khen cậu nữa, bảo cậu tiếp tục cố gắng."
Nhưng Khúc Liệu Nguyên quan sát vẻ mặt hắn lại cứ cảm giác hình như hắn không vui lắm.
Buổi tối như thường lệ là không thể về nhà, phải ngủ lại ở tỉnh lị một đêm.
Trời đông giá rét, hai người không đi chơi, ăn xong cơm tối thì về phòng khách sạn làm đề các môn tự nhiên.
Bấm giờ làm bài đến 10 giờ, hai người bọn họ trao đổi bài làm, sửa lỗi cho nhau.
Bây giờ trình độ làm bài môn tự nhiên của Khúc Liệu Nguyên không thua kém Tống Dã nhiều lắm. Bài thi tối đa 300 điểm, hai kỳ thi gần nhất cậu đều lấy được hơn 280 điểm, những lỗi do cẩu thả đã có sự cải thiện đáng kể so với trước.
Rất nhanh, cậu giúp Tống Dã tìm ra lỗi sai trong câu hỏi Sinh học 4 điểm. Tống Dã tìm ra giúp cậu một câu Vật lý, hai câu Hoá học, sai tổng cộng 12 điểm.
Tống Dã là viết nhầm, viết sai "biotin" thành "vitamin." Khúc Liệu Nguyên là nhầm lẫn kiến thức, sơ ý dẫn đến tính toán sai.
Tống Dã phạt mình viết "biotin" 20 lần trên giấy nháp. Khúc Liệu Nguyên thì được hắn giao học thuộc phần kiến thức bị nhầm, học thuộc xong thì kiểm tra, cũng hỏi hai câu mở rộng, trả lời đúng mới tính là qua cửa. Hình phạt cho tính toán sai là giặt sạch và sấy khô tất và quần lót mà hai người đã thay -- Việc mà Khúc Liệu Nguyên thấy phiền phức nhất là làm việc nhà, cực kỳ ghét lau rửa đồ đạc, rửa bát chà nồi và giặt quần áo đều như cực hình đối với cậu.
Kết thúc học tập.
Khúc Liệu Nguyên chậm rề rề chà tất trước bồn rửa tay, mặt nhăn như mướp đắng.
Tống Dã tắm rửa xong thì ném luôn quần lót cho cậu. Sợ cậu ăn bớt công việc giặt không sạch, sấy xong tóc rồi vẫn đứng bên cạnh soi cậu giặt, không biết nghĩ gì, vừa nhìn chằm chằm vừa cười.
"Với thời gian cậu giám sát thì cậu đã giặt xong lâu rồi, còn giặt sạch hơn tớ." Khúc Liệu Nguyên nghĩ hắn đang cười mình, nói, "Anh, chúng ta thương lượng được không, sau này đừng phạt em giặt đồ nữa? Quay lại phạt búng trán như trước đi, em thấy cũng rất ổn mà."
Tống Dã nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, cậu có sợ đau đâu, đây là phạt cậu, cậu tưởng là đang thưởng cho cậu à?"
Khúc Liệu Nguyên làu bàu mấy câu, lại hỏi: "Thế bây giờ tâm trạng cậu đã tốt hơn chưa?"
"Tốt lắm," Tống Dã nói, "Lần sau cậu đừng sai câu nào, tâm trạng tớ càng tốt nữa."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải nói cái này, mà là, buổi chiều sau khi cậu gặp chú Tống, có phải... có phải thương chú ở trong đó rất khổ không?"
Tống Dã không trả lời, nhìn Khúc Liệu Nguyên trong gương, giống như ra hiệu cậu nói tiếp.
"Thực ra thời gian trôi nhanh lắm, nháy mắt cái là qua vài năm rồi, khi chú Tống rời khỏi nhà, bọn mình vẫn còn học cấp 2, giờ thì sao, chờ qua Tết mấy ngày là bọn mình sắp thi đại học rồi..." Khúc Liệu Nguyên nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng càng nói càng thấy mình nói không hay, qua loa kết thúc nói, "Dù sao thì cũng rất nhanh."
"Thời gian rất nhanh, nên thời gian này cậu càng phải nghe lời, học hành chăm chỉ." Tống Dã thuyết giáo xong mới nói, "Tớ còn lâu mới thương ba tớ, ai bảo ổng làm chuyện xấu, có lỗi với Đảng có lỗi với nhân dân, giờ chịu tội cũng xứng đáng."
Sự việc đúng là như thế, lý lẽ cũng là như vậy, nhưng Tống Dã nói xong, Khúc Liệu Nguyên không biết nói thế nào, cậu đành im lặng, tiếp tục chà tất.
Tống Dã dựa vào khung cửa kéo của phòng vệ sinh, nói: "Em biết lúc nãy anh đang nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?" Khúc Liệu Nguyên phối hợp đặt câu hỏi, cậu có lẽ là người luôn sẵn sàng phối hợp với người yêu nhất trên thế giới này.
Tống Dã nói: "Nhìn em giặt tất cho anh, anh thấy rất hạnh phúc."
Trong lòng Khúc Liệu Nguyên lập tức ngọt ngào, cố tình nói: "Ồ, vậy sau này tớ sai thêm vài câu?"
"Sai nhiều quá thì phải đổi cách khác phạt em." Tống Dã cười, nói, "Chờ đến Bắc Kinh học đại học, anh dẫn em ra ngoài thuê nhà ở cùng nhau, đến lúc đó ngày ngày em giặt tất cho anh, được không?"
"Được thì được," Khúc Liệu Nguyên nghĩ Tống Dã không thể để cậu giặt tất hàng ngày thật được, nói, "Nhưng nhà cho thuê ở Bắc Kinh chắc là đắt lắm nhỉ? Chắc chắn đắt hơn ở ký túc xá."
Tống Dã nói: "Cậu đừng để ý cái này, chỉ cần nói cậu có muốn không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đương nhiên muốn. Giặt tất thì thôi, đến lúc đó thời gian ngoài giờ học tớ đi làm kiếm tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt, cậu ở nhà nấu cơm giặt quần áo cho tớ, được không?"
"Cậu đi làm cái gì?" Tống Dã trêu chọc nói, "Bày sạp nói chuyện với người ta à? Cậu giỏi nhất là làm cái đó."
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, thấy buồn cười, nói: "Vậy tớ phải trả lại tiền cho người ta, khách hàng đều bị tớ làm phiền chết, cậu ở nhà ăn không khí à? Tớ nuôi cậu kiểu gì? Không được không được."
Tống Dã nhớ lại chuyện xưa, nói: "Nói là muốn bán máu nuôi tớ còn gì?"
"??? Bán máu?" Chính Khúc Liệu Nguyên cũng không nhớ mình từng nói câu ngớ ngẩn đó, còn nói, "Bây giờ hiến máu miễn phí hết rồi, cậu không biết à? Tớ còn muốn chờ thi đại học xong rồi hiến, sau này năm nào cũng đi hiến vài lần."
"Vắt thêm lần nữa rồi sấy là xong." Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu yên tâm, tớ làm chậm nhưng kỹ lắm, giặt cẩn thận là chắc chắn sạch cho cậu."
Tống Dã nói: "Đừng chém gió nữa, cũng không mặc vội, treo lên mắc áo trước đã."
Đúng lúc Khúc Liệu Nguyên cũng lười sấy, vắt khô treo lên xong, xoa tay nói: "Tớ tắm nhanh một cái, cậu chờ tớ một lúc."
"Chờ cậu làm gì?" Tống Dã biết rõ còn cố tình diễn, lại còn ngáp một cái, nói, "Anh đi ngủ đây, buồn ngủ chết đi được."
Khúc Liệu Nguyên không thể tin nói: "Cậu buồn ngủ cái gì? Còn ngủ cái gì? Thuê phòng đắt thế này, cậu đến để ngủ à?"
Tống Dã nói: "Còn làm đề tự nhiên nữa còn gì? Đèn bàn của khách sạn này tốt đấy, về nhà lên Taobao xem có cái nào giống không."
"Cậu..." Khúc Liệu Nguyên bắt đầu nghiêm khắc lên án Tống Dã, nói, "Anh, có phải anh đang phô trương lãng phí quá rồi không? Làm bài, ngủ mà phải dùng phòng tốt thế này? Thép tốt phải dùng vào lưỡi dao, anh hiểu không? Nếu hôm nay anh không muốn đó đó, sao không nói sớm? Nếu nói sớm thì lúc làm thủ tục ở quầy lễ tân, em đã ngăn anh rồi, đối diện đường có Home Inn đấy."
Tống Dã ra vẻ như nghe dạy bảo, nói: "Thép tốt dùng vào lưỡi dao [1], câu này dùng như thế à? Đừng dùng lung tung, tạo thành thói quen xấu dùng bỏ lửng thành ngữ tục ngữ, sau này thi đại học không cẩn thận viết vào bài Ngữ văn, bị trừ điểm đấy."
[1]: Câu này ý là sử dụng tài nguyên tốt nhất vào những việc quan trọng và cần thiết nhất để phát huy tối đa giá trị và hiệu quả.
Má bé Tiểu Khúc dùng thành ngữ kiểu gì vậy trời =))))))))))
"Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu lôi thi đại học vào đây làm gì?" Khúc Liệu Nguyên bi phẫn nói, "Cậu không muốn thật? Thế thì tớ mang theo bóng bay vô ích à?!"
"Sao em không nói sớm?" Tống Dã không kìm được, cười ra tiếng, nói, "Anh cũng mang theo, em mang mấy cái? Anh mang 3 cái."
Bây giờ Khúc Liệu Nguyên mới hiểu, lại bị lừa rồi!
Gần 12 giờ, Tống Dã tháo bao, ném vào thùng rác.
"Anh, quần lót đã giặt..." Khúc Liệu Nguyên đang mơ màng sắp ngủ thì nhớ ra việc này, nói, "Còn chưa sấy khô."
Tống Dã nói: "Em đừng quan tâm, nhanh ngủ đi."
Khúc Liệu Nguyên an tâm thoải mái ngủ.
Tống Dã sấy khô tất và quần lót, sau khi về nằm xuống, tắt hết đèn trong phòng.
Trong bóng tối, Tống Dã yên lặng nhớ lại đề nghị khác thường của Tống Chí Quốc.
Hắn muốn thi ngành Tự động hoá của Thanh Hoa, đây là điều đã dự định cách đây rất lâu và cũng từng nói rõ với Tống Chí Quốc. Tống Chí Quốc chưa từng đưa ra ý kiến gì khác, dù sao thì ngôi trường mục tiêu này gần như là lựa chọn tốt nhất cho mọi thí sinh thi đại học ở toàn Trung Quốc. Bây giờ ngay lúc chỉ còn cách mấy tháng là thi đại học, Tống Chí Quốc lại đột nhiên đề nghị hắn đến Hồng Kông học?
Không, không đúng, lúc đó vẻ mặt và ánh mắt của ba rõ ràng đã lộ ra một thông tin khác thường. Có lẽ việc đến Đại học Hồng Kông hoàn toàn không phải đề nghị, mà là một phép thử. Nhưng ba muốn thăm dò cái gì? Chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì? Nhưng làm sao có thể? Hai ba con bọn họ trung bình một tháng mới gọi điện thoại một lần, một năm tối đa gặp được 3 4 lần, ổng làm sao phát hiện ra được?
Tống Dã rất muốn kết luận sự bất an này là do mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng sâu trong lòng hắn lại hiểu rõ e rằng không phải.
Ba hắn, Tống Chí Quốc, và hai vợ chồng Khúc Đại Giang, Cao Tú Nguyệt là hai kiểu phụ huynh khác hẳn nhau.
Tống Dã của hiện tại đã không còn suy nghĩ muốn dụ dỗ Khúc Liệu Nguyên cao chạy xa bay như 2 năm trước nữa, bây giờ hắn đã hiểu: Ba mẹ như Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang có thể sẽ cảm thấy buồn và lo lắng vì xu hướng tính dục của Khúc Liệu Nguyên, nhưng tuyệt đối sẽ không nỡ làm tổn thương cậu.
Tống Chí Quốc thì không. Đối với người thực sự để ý tới, Tống Dã rất dễ sinh ra ham muốn kiểm soát. Điểm này, cũng như trí thông minh cơ hội và sự lạnh lùng vị kỷ, đều là mưa dầm thấm đất từ gia đình. Cha hắn, Tống Chí Quốc, chính là người như vậy.
Nếu Tống Chí Quốc thực sự đã biết về mối quan hệ giữa Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, thì ông rất khó có thể bỏ qua.
Sự nghiền ép cả về kinh nghiệm lẫn kiến thức từ ba trong một thời gian dài là nguyên nhân khiến Tống Dã bất an.
Nhưng mà... ai quan tâm! Đất nước cũng sẽ không thả ổng ra.
Tết Âm lịch năm 2009, lớp 12 chỉ nghỉ một ngày.
Thường Kiện chính thức lên làm cảnh sát mời khách, báo cho Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, đi đến Tiểu Bồng Lai đã hẹn trước.
Tống Dã lái xe điện đưa Khúc Liệu Nguyên đến. Bước vào cửa nhà hàng, trước mặt chính là bể cá rồng lớn mà hắn từng kể với Khúc Liệu Nguyên. Con cá to thật!
Hai người sóng vai đứng trước bể cá xem cá. Khúc Liệu Nguyên khăng khăng nói bên trong có con cá mắt xinh mày đẹp, trông giống Tống Dã. Tống Dã không thấy giống chỗ nào, không nhận, hai người cười trêu nhau.
Đang ngọt ngào hạnh phúc, Thường Kiện tới, mặc một bộ đồng phục cảnh sát mới tinh, quốc huy trên mũ vô cùng chói loá.
Khúc Liệu Nguyên lập tức phát cuồng, không xem cá cũng không quan tâm Tống Dã, chỉ lo chạy quanh Thường Kiện, muốn sờ quân hàm của người ta, còn muốn sờ mũ của người ta. Nếu ánh mắt của cậu có ý thức của bản thân, thì có lẽ cũng dán chặt vào quần áo của Thường Kiện liếm láp rồi.
Tống Dã thực sự không thể mặc kệ cậu.
"Tiểu Khúc thích bộ quần áo này à?" Thường Kiện lại rất phóng khoáng, nói với Khúc Liệu Nguyên, "Ở ngoài nhiều người không được, bị người ta nhìn thấy thì không đúng quy củ. Đợi lát nữa vào phòng riêng cho em mặc thử."
Khúc Liệu Nguyên cảm động muốn chết, không có chút giới hạn nào mà nhận họ hàng: "Anh Kiện tốt với em quá! Anh chính là anh ruột em!"
Ở trong bể, con cá Tống Dã mắt xinh mày đẹp kia chết mà không có dấu hiệu nào báo trước, lật cái bụng lên nổi lềnh bềnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]