Edit: Bàn
Thời gian thăm hỏi kết thúc, Tống Dã tạm biệt ba, bước nhanh ra tìm Khúc Liệu Nguyên. Lúc đi vào nơi tách ra lúc nãy lại không thấy người, hắn hỏi quản giáo đi ngang qua: "Xin hỏi có nhìn thấy em trai cháu không ạ? Thấp hơn cháu một chút, mặc áo phao lông vũ giống cháu."
"Mắt rất to đúng không?" Quản giáo đó chỉ về phía văn phòng ở bên trong, nói: "Bên ngoài lạnh quá nên bảo nó vào trong đợi cháu rồi."
Tống Dã đi theo sau đối phương vào tìm người. Trong văn phòng ấm hơn, Khúc Liệu Nguyên mở khoá kéo áo phao, lộ ra logo hình móc câu trên ngực áo hoodie bên trong, đang trò chuyện sôi nổi với hai người mặc đồng phục cảnh sát trẻ tuổi, thấy Tống Dã tới, vội tạm biệt người ta, còn nói: "Lần sau lại nói chuyện với hai anh tiếp."
Hai quản giáo trẻ tuổi kia còn cười vẫy tay với cậu thật: "Lần sau gặp!"
Sau khi ra ngoài, Tống Dã hỏi cậu: "Cậu nói gì với người ta đấy?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Có gì đâu, chém gió lung tung thôi."
Tống Dã nói: "Cái tật xấu này mà cậu không nhận ra, ngồi với quản giáo thì chém gió cái gì được? Bọn họ là lãnh đạo của ba tớ, không được nói lung tung, biết chưa?"
"Tớ biết rồi," Khúc Liệu Nguyên cam đoan, "Thực sự không nói chuyện chú Tống. Chú Tống khoẻ không? Chân còn đau nữa không?"
Tống Dã nói: "Vẫn như cũ, ổng còn bảo tớ cảm ơn cậu mua giúp ổng cái bọc đầu gối."
Khúc Liệu Nguyên: "Không bảo chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nha-to-lam-bai-tap-di/3717974/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.