Chín rưỡi tối, Bành Oánh tiễn Tần Dạng xuống dưới nhà.
Tần Dạng khẽ thở phào một hơi, cười nhẹ nhõm. Bành Oánh ngẩng mặt cười anh: “Anh còn nói mình không căng thẳng?”
“Lừa em đấy.” Tần Dạng cúi đầu cười, “Anh căng thẳng chết đi được, nhỡ bố mẹ em không thích anh, anh lấy em thế nào?”
Bành Oánh lập tức đỏ bừng mặt, vội cúi đầu lí nhí: “Da mặt anh dày thật.”
Tần Dạng cười thành tiếng, xoa đầu cô: “Anh là người đàn ông của em, da em mỏng, da anh đương nhiên phải dày rồi.”
Có người đi qua hành lang gọi: “Con gái.”
Là dì hàng xóm nhà cô, Bành Oánh ngoan ngoãn thưa: “Dì Hà ạ.”
“Đây là bạn trai cháu?”
Dì Hà quan sát Tần Dạng, tò mò hỏi.
Bành Oánh gật đầu: “Vâng…”
Tần Dạng cười chào dì Hà, dì Hà cười híp mắt: “Chàng trai này được đó, con gái có mắt nhìn đấy.”
Bành Oánh đỏ mặt cười trừ.
Dì Hà đi rồi, Tần Dạng véo má cô: “Ừm, mắt nhìn không tồi.”
Da mặt dày thật.
Hừ.
Bành Oánh đẩy tay anh ra, giục anh: “Anh nhanh lên.”
Tần Dạng cười duỗi tay kéo cô vào lòng, ôm cô đi.
Ra đến xe, Bành Oánh nhìn anh lên xe, dặn anh đi đường cẩn thận. Tần Dạng nhìn đôi môi hồng của cô, tựa vào cửa xe, thò nửa đầu ra, ngoắc ngón tay, cười nói: “Oánh Oánh, anh có lời muốn nói với em.”
Bành Oánh mờ mịt tựa gần lại.
Cô vừa cúi người đến gần, Tần Dạng liền thò cả đầu ra hôn lên môi cô, cười nhe răng: “Ngủ ngon.”
Bành Oánh tức thì đỏ bừng mặt, đánh anh một cái rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885677/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.