Tần Dạng vừa vào nhà thì đọc được tin nhắn này, anh ngẩn ra, nhanh như vậy? Anh những tưởng cô muốn đợi một thời gian nữa.
Bố mẹ Tần đang xem TV, liếc anh: “Đưa Bành Oánh về nhà rồi?”
Tần Dạng không ngẩng đầu, chỉ vâng, anh đi vào phòng gọi điện cho Bành Oánh: “Em nói với bố mẹ em rồi?”
Giọng Bành Oánh nhỏ như muỗi kêu: “Vâng, họ muốn em đi xem mắt, em bèn nói với họ.”
Tần Dạng cười: “Làm tốt lắm, ngoan.”
Bành Oánh mím môi: “Nói linh tinh.”
Tần Dạng nghiêm chỉnh hỏi: “Khi nào?”
“Bố mẹ em chưa nói, chắc là mấy hôm tới…” Bành Oánh nói, “Anh có thời gian không?”
Có khi anh phải đi làm nhiệm vụ, không có thời gian.
Tần Dạng cũng không chắc chắn, đành nói: “Em cứ quyết định thời gian đi, bây giờ anh vẫn chưa rõ.” Anh đoạn ngừng, lại cười, “Nào, nói anh nghe, bố mẹ em thích gì? Anh chuẩn bị trước.”
Bành Oánh ngẫm nghĩ rồi nói: “Bố em thích uống trà, anh tặng một bộ đồ trà đi, bộ trong nhà em cũ lắm rồi, bố em tiết kiệm nên mãi không đổi, cũng không cho em với mẹ em mua bộ mới.”
Bộ đồ trà đó do cô tặng bố vào năm đầu tiên đi làm, bố cô vẫn không nỡ bỏ.
“Được, còn mẹ em thì sao?”
“Mẹ em cứ để em chọn.”
“Ừ, mai anh đưa thẻ cho em.”
“…” Bành Oánh vội nói, “Không cần đâu, không phải quà quý gì, tốn chút tiền thôi mà.”
Tần Dạng cười: “Vậy tối mai anh dành ra chút thời gian, chúng ta cùng đi mua nhé?”
Bành Oánh ngẫm nghĩ, đồng ý.
Bữa sáng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885676/quyen-2-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.