Đinh Mật không biết Khương Khả Du nói vậy để làm gì, đúng lúc ấy thì Đỗ Minh Vy đi ra, Đỗ Minh Vy nhìn Khương Khả Du, cười nhạt: “Khương Khả Du, cậu cũng ăn tối ở đây à?” Khương Khả Du nhìn Đỗ Minh Vy: “Ừm.” Đinh Mật khoác tay Đỗ Minh Vy, nhìn Khương Khả Du: “Chúng tôi đi trước nhé.” Đỗ Minh Vy gật đầu, vừa đi vừa nói: “Không biết Lục Thời Miễn thanh toán chưa.” Sau lưng, Khương Khả Du biến sắc. Đinh Mật nhìn Đỗ Minh Vy, hơi buồn cười, Đỗ Minh Vy nhướng mày, cười gì mà cười? Cho Khương Khả Du ở đấy mà ra vẻ. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến lần họp lớp tốt nghiệp năm ấy, Khương Khả Du ép hỏi Đinh Mật khi nào chia tay với Lục Thời Miễn, Đỗ Minh Vy liền bực mình. Về đến phòng bao, Đỗ Minh Vy nhìn Lục Thời Miễn: “Bố cậu đang ăn tối với bố mẹ Khương Khả Du ở đây đấy, không phải là bàn đại sự đời người gì đó chứ?” Đinh Mật len lén véo eo cô nàng, Đỗ Minh Vy chẳng đau chẳng ngứa, nhìn cô cười. Lục Thời Miễn liếc họ, mặt vô cảm: “Liên quan gì đến tôi.” Đỗ Minh Vy: “…” Hay, đáp án này rất hay. Lục Thời Miễn thật sự thấy chẳng liên quan, Lục Hào qua lại thân thiết với nhà họ Khương là chuyện của ông. Còn về Khương Khả Du, anh trước giờ không có hứng thú. Lục Thời Miễn gọi phục vụ thanh toán, quẹt thẻ xong, nhân viên mời anh ký tên. Anh nhàn nhã đẩy đến trước mặt Đinh Mật: “Em ký đi.” Đinh Mật hé môi cười, liếc nhìn anh, nhận bút ngừng trong giây lát, trước kia hai người đi ăn cùng nhau luôn là anh quẹt thẻ, cô ký tên. Đinh Mật nghiêm túc viết tên anh xuống, ba chữ Lục Thời Miễn được cô viết rất nắn nót. Lục Thời Miễn liếc nhìn, xoa đầu cô. Đỗ Minh Vy thấy vậy nhoẻn cười, tốt quá, tất cả đều giống như trước đây. Mấy người cùng ra khỏi phòng bao, đúng lúc gặp phải Lục Hào và gia đình Khương Khả Du ở ngoài hành lang, bên cạnh Lục Hào còn có một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha, cùng lắm là ba mươi lăm tuổi. Lục Thời Miễn liếc nhìn họ, vẻ lạnh nhạt: “Bố.” Đinh Mật cất giọng trong trẻo: “Chú ạ.” Lục Hào thoáng nhìn cô, gật đầu, bấy giờ mới nhìn Lục Thời Miễn, quở trách: “Đi ăn ở đây mà cũng không qua chào chú Khương một tiếng.” Lục Thời Miễn nhạt giọng: “Con không biết mọi người ở đây.” Lễ phép căn bản vẫn cần duy trì, anh gật đầu chào vợ chồng họ Khương, lên tiếng thăm hỏi. Trái lại, mẹ Khương tò mò nhìn Đinh Mật, ngẫm nghĩ, đột nhiên kêu lên: “Cô gái này lên TV lần trước phải không? Diễn viên lồng tiếng nhỉ.” Từ sau ngày lên chương trình ấy, Đinh Mật ra ngoài thi thoảng sẽ có người nhận ra, Đinh Mật cũng đã quen, nhưng mà… mẹ của Khương Khả Du cũng nhận ra cô làm Đinh Mật khá lúng túng. Lục Thời Miễn ôm vai cô, mỉm cười: “Vâng, đây là bạn gái cháu.” Bà Khương sượng ra, Khương Khả Du mím chặt môi, kéo tay áo bà, mẹ Khương Khả Du cảm thán: “Vậy à…” Mấy người lúng ta lúng túng, nhất là bố mẹ Khương Khả Du, Lục Hào sầm mặt nhìn Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn coi như không thấy, ôm Đinh Mật: “Bọn con đi trước đây.” Vượt qua họ, ý cười bên khóe môi dần phai nhạt. Từ Khiên cũng ôm Đỗ Minh Vy đi, Tần Dạng đút tay túi quần, cà lơ phất phơ theo cuối cùng. Sau lưng, sắc mặt Khương Khả Du không tốt lắm, mẹ Khương thở dài, nhìn Lục Hào: “Xem ra hai nhà chúng ta không có duyên rồi, A Miễn hình như rất thích cô bé kia.” Lục Hào than vãn: “Đúng là không có mắt, cô gái kia sao tốt bằng Khả Du của chúng ta.” Khương Khả Du buồn bực không thôi, lồng ngực nghẹn ứ, một câu cũng không nói ra lời. Nếu trước kia cô còn ôm chút hy vọng, thì hôm nay thấy Lục Thời Miễn bảo vệ Đinh Mật như vậy, cô đã hoàn toàn bị đánh bại. Lục Thời Miễn ôm Đinh Mật ra khỏi nhà hàng, Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Thời Miễn, người phụ nữ xinh đẹp vừa nãy là ai vậy?” Không phải là mẹ kế của anh đấy chứ? Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô: “Bạn gái của bố anh.” Đinh Mật: “… Ồ, bạn gái bố anh trẻ mà đẹp ghê.” Tần Dạng buồn cười: “Lại chẳng, hình như chỉ lớn hơn A Miễn năm tuổi thôi, còn nhỏ hơn anh Lục hai tuổi, nếu mà…” Nếu mà Lục Hào kết hôn với người phụ nữ kia, vậy là thành mẹ kế của Lục Thời Miễn và Lục Thời Phong rồi? Nhưng anh không có gan nói nốt câu này. Lục Thời Miễn lạnh lùng quét mắt nhìn anh, Tần Dạng vội cúi đầu, nhịn cười. Đinh Mật biết Lục Hào rất hiếm khi sống cùng Lục Thời Miễn và Lục Thời Phong, dẫu ông thật sự kết hôn với người phụ nữ kia thì cũng không ảnh hưởng gì đến họ. Mấy người tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe. Đinh Mật vừa thắt dây an toàn xong thì điện thoại đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra xem, là Chu Thanh gọi tới. Lục Thời Miễn liếc mắt nhìn, sắc mặt lạnh đi, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cho xe lăn bánh. Đinh Mật nghe máy: “Mẹ ạ.” Chu Thanh cười: “Tiểu Mật, hai ngày nay có rảnh thì qua đây ăn cơm đi, mẹ gói cho con ít sủi cảo, con qua mang về.” Đinh Mật nhìn Lục Thời Miễn, nhỏ giọng đáp: “Không cần đâu ạ.” Chu Thanh khựng lại, thở dài: “Mấy ngày trước Tiểu Bân cứ nhắc mãi sao lâu rồi không thấy con. Tiểu Mật, con yên tâm, mấy hôm nay Tiết Chấn rất bận, ông ta không đến đây đâu.” Điện thoại bị lấy đi, Tiết Tiểu Bân gọi to: “Chị Tiểu Mật, chị đến đây đi, không thì em với mẹ đến nhà chị thăm chị cũng được.” Đinh Mật không ngờ Tiểu Bân cũng ở đó, cô có thể từ chối Chu Thanh, nhưng lại không thể từ chối cậu bé, đành nói: “Hai người không cần đến thăm chị đâu, cuối tuần tới chị mời em với mẹ ra ngoài ăn cơm được không?” Tiết Tiểu Bân ngẫm nghĩ, đồng ý: “Vâng, chị hứa nhé!” Đinh Mật cười: “Chị hứa!” Cúp máy, cô nhìn Lục Thời Miễn: “Lục Thời Miễn, cuối tuần tới anh đi cùng em nhé?” Cô nghĩ, nếu hiện tại hai người đã ở bên nhau, chung quy vẫn nên gặp Chu Thanh. Lục Thời Miễn không có thiện cảm với Chu Thanh, những khổ cực Đinh Mật đã phải chịu, trong mắt anh, bà ít nhất phải gánh một nửa trách nhiệm. Anh nhíu mày: “Nhất định phải gặp?” Đinh Mật nhỏ giọng: “Hồi ấy lúc em cầu xin bà đã nói, nếu bà với Tiết Chấn thật sự ly hôn vì chuyện kia, vậy sau này bà vẫn còn có em và Tiểu Bân. Cho dù bà không tốt cỡ nào, em cũng không thể đến cả ăn một bữa cơm với bà cũng từ chối, có bạn trai cũng không dẫn đến gặp bà một lần.” Lục Thời Miễn chỉnh vô lăng bằng một tay, liếc nhìn cô, đành gật đầu: “Em muốn đi thì đi.” Đinh Mật nhoẻn cười: “Vâng, quyết định thế nhé.” … Sáng thứ Hai đi làm, Quang Ảnh mở họp, Khang Chính cũng tham dự. Lục Thời Miễn ngồi ghế chủ trì, đưa dữ liệu đã ngăn chặn trước đó ra, nhạt giọng: “Chiếc máy tính đó chắc đã được cài chương trình mini từ trước, dẫn đến rò rỉ dữ liệu, về sau bị trojan horse tôi thiết lập ngăn chặn. CRM Vạn Khách tự động lưu trữ dữ liệu sau mỗi tiếng, chỉ cần tìm được dữ liệu đã lưu trước khi cài chương trình mini vào là có thể chứng minh CRM của chúng ta không tồn tại vấn đề rò rỉ.” Từ Khiên nhíu mày: “Nhưng phần dữ liệu đó đã bị phá hủy, chỉ còn lại dữ liệu mới được ngụy tạo.” Lục Thời Miễn cười nhạt: “Có thể khôi phục dữ liệu đã bị hủy.” Anh mở một chùm dữ liệu. Từ Khiên kinh ngạc, lập tức nhướng mày nhìn anh: “Được đấy, có những dữ liệu này thì có thể chứng minh chuyện rò rỉ dữ liệu trước đó không phải vấn đề của Vạn Khách rồi, nhưng rốt cuộc có phải là Không Độ đã cài chương trình mini vào không vậy?” “Chưa có chứng cứ.” Lục Thời Miễn buông chuột ra, tựa vào ghế. Chuyện này rất nan giải, vẫn chưa có chứng cứ tìm ra bàn tay thao túng phía sau, dù giải quyết được Mậu dịch Chính Dương thì cũng chưa chắc sẽ không còn công ty nào đột nhiên nhảy ra hãm hại họ. Từ Khiên mắng: “Mẹ nó.” Lục Thời Miễn cúi đầu day ấn đường, trái lại không nôn nóng lắm: “Coi như nhắc nhở chúng ta CRM Vạn Khách có thể hoàn thiện hơn nữa, lát nữa đội kỹ thuật ở lại họp.” Anh nhìn Khang Chính: “Luật sư Khang, khi nào vụ án này có thể mở phiên tòa?” Khang Chính nói: “Chậm nhất là tuần tới, tôi sẽ cố gắng.” Lục Thời Miễn gật đầu: “Phiền ông rồi.” Khang Chính cười: “Đây là chuyện tôi nên làm.” CRM Vạn Khách vì chuyện Mậu dịch Chính Dương mà tổn thất không ít khách hàng, Lục Thời Miễn có vẻ không hề lo lắng, chỉ bảo đội kỹ thuật gấp rút hoàn thiện, sớm ngày tung ra bản 2.0, kịp thời phát hành vào cuối tháng 12. Phim truyền hình Gặp gỡ Trần tiên sinh sẽ lên sóng vào cuối tháng 1, quảng cáo của CRM Vạn Khách cũng được tuyên truyền trên toàn quốc. Tối, hai người làm tổ trên sofa, Đinh Mật nghe chuyện này xong, rất nghiêm túc hỏi anh: “Vậy quảng cáo ấy cần thay đổi kịch bản không?” Cô có thể tiếp tục lồng tiếng cho Quang Ảnh. Lục Thời Miễn vò tóc cô, cười khẽ: “Không cần, em giữ giọng đi.” Đinh Mật nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Thời Miễn, là anh tìm em lồng tiếng quảng cáo à?” Đôi mắt cô lấp lánh chờ mong, cho rằng đây là cơ hội trùng phùng anh cố ý sắp đặt. Lục Thời Miễn có phần không nỡ phá vỡ ảo tưởng của cô, nhưng anh vẫn nói: “Không phải.” Anh không phụ trách mảng quảng cáo. Có lẽ là trùng hợp. Nhưng anh rất cảm kích sự trùng hợp này. “Thực thất vọng?” Đinh Mật nghiêng đầu tựa vào vai anh, chân khe khẽ cọ cái bụng bụ bẫm của Quýt Béo: “Cũng không hẳn thất vọng, chỉ là em cảm thấy,… được rồi, có một chút.” Lục Thời Miễn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô: “Nhưng anh trả tiền.” Đinh Mật ngẩn ra, lập tức quay sang anh, cười ngọt lịm: “Em nói mà, hồi ấy em đâu có nhận được thù lao cao như vậy…” Cô ngồi quỳ trên sofa, ôm cổ anh, hôn lên môi anh. Lập tức bị anh đảo khách thành chủ, đè xuống sofa, hôn đến nỗi nghẹt thở. Trong miệng cô có vị thuốc Đông y thoang thoảng, Lục Thời Miễn khiến nó càng phai nhạt hơn. Quần áo Đinh Mật bị cởi mất một nửa, cô mơ mơ màng màng nhắc anh: “Lục Thời Miễn… đây là sofa…” Lục Thời Miễn chống người cúi đầu nhìn cô: “Sofa thì làm sao?” “Quýt Béo còn ở đây…” Tuy chỉ là một con mèo, nhưng cô vẫn không muốn bị nó nhìn thấy đâu… Quá xấu hổ! Lục Thời Miễn nghiêng đầu liếc mắt nhìn mèo béo đang cuộn mình trên sofa với tinh thần dồi dào, cười lạnh. Đinh Mật đỏ mặt chỉnh trang quần áo: “Hơn nữa ở đây hơi lạnh.” Chớp mắt đã sang tháng 12. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nhà có trang bị hệ thống sưởi sàn, nhưng Đinh Mật thấy lãng phí điện, không quá lạnh thì không bật, đến khi không chịu nổi mới bật lên. Lục Thời Miễn khom lưng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ: “Lần sau bật hệ thống sưởi sàn lên.” Đinh Mật: “Phí điện lắm.” Lục Thời Miễn cúi đầu liếc cô, cười nhạo: “Em có thể tiết kiệm được mấy đồng?” Đinh Mật: “…” Được thôi, lần sau không tiết kiệm nữa. Quýt Béo lắc lư muốn theo vào. Bị ai đó đá ra, đóng sập cửa trước mặt. Từ sau lần lên chương trình trước, Đinh Mật lại nhận được lời mời từ hai chương trình khác, hy vọng cô có thể tham gia chương trình của họ một lần, còn có báo chí phỏng vấn vân vân. Tuy thù lao đưa ra khá cao, nhưng Đinh Mật vẫn từ chối. Cô chọn một cổng thông tin điện tử, đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, thời gian là thứ Hai tuần sau. Vừa cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông, là Bùi Dịch đã lâu không liên lạc. Đinh Mật mím môi, nghe máy: “Học trưởng.” Bùi Dịch trào phúng: “Em có thể đổi cách gọi khác không?” Đinh Mật: “Bùi tổng?” Bùi Dịch lười so đo với cô: “Thôi, tùy em đấy. Tại sao em lại từ chối tham gia chương trình của đài truyền hình thành phố C?” “Không tại sao cả, em không muốn tham gia thôi.” “Em biết chương trình đó có những ai không? Lý Trung Ngôn, Hà Thịnh.” Đều là bậc thầy lồng tiếng hàng đầu, Đinh Mật vẫn luôn ngưỡng mộ họ. Đinh Mật nghe ra: “Là anh đã tiến cử em?” Bùi Dịch cười lạnh: “Không phải em từ chối rồi sao? Còn hỏi làm gì.” Đinh Mật nhoẻn cười: “Cảm ơn anh.” Bùi Dịch nói: “Thôi bỏ đi, không so đo với em, mấy ngày nữa anh đến Giang Châu, cùng nhau ăn bữa cơm nhé.” Đinh Mật ngẫm nghĩ, nói: “Em và Lục Thời Miễn mời anh ăn cơm.” Bùi Dịch: “…” Tức đến nỗi dập máy luôn. Đinh Mật dán mắt vào chiếc điện thoại bị cúp máy, cắn cắn môi. Tối, cô mua vỏ sủi cảo và nguyên liệu làm nhân rồi gói khá nhiều, tính cất tủ lạnh để bữa sau ăn. Lúc cửa đổ chuông, Đinh Mật tưởng là Lục Thời Miễn quên mang chìa khóa, vội chạy ra mở cửa. Lục Thời Phong đứng ngoài cửa thấy cô mặc tạp dề thì ngẩn ra, lập tức nhướng mày cười: “Em chuyển về rồi?” Đinh Mật đỏ mặt, gật đầu: “Vâng…” Lục Thời Phong gật đầu đi vào: “Chuyển về thì tốt, anh đến đón Quýt Béo.” Đinh Mật ồ một tiếng, lòng hơi buồn, cô rất thích cảm giác có Quýt Béo ở trong nhà. Ánh mắt cô đuổi theo bóng anh, thấy anh bước đến sofa bế Quýt Béo lên, nhíu mày. “Em gói sủi cảo à?” Lục Thời Phong nhìn thấy sủi cảo đã được gói sẵn đặt trên bàn ăn. “Vâng, anh muốn ăn không ạ?” Đinh Mật xoa tay nhìn anh. “Được, vậy anh ăn sủi cảo xong rồi đi, vừa hay anh cũng chưa ăn tối.” Lục Thời Phong thả mèo lên sofa, ngồi xuống. Cửa lại mở ra, Lục Thời Miễn đi vào. Lục Thời Miễn nhìn Lục Thời Phong ngồi trên sofa, không nói năng gì. Đinh Mật mỉm cười: “Em đi nấu sủi cảo, hai anh đợi nhé.” Đinh Mật chạy ào vào phòng bếp, Lục Thời Miễn bỏ áo khoác và túi máy tính xuống sofa, Lục Thời Phong ngước mắt nhìn anh: “Chuyện kia giải quyết thế nào rồi?” “Tạm ổn.” Lục Thời Phong liếc về phía phòng bếp, tủm tỉm: “Tốc độ nhanh đấy.” Lục Thời Miễn cười nhạt, không nói gì. Đinh Mật nhanh chóng nấu chín sủi cảo và bưng lên bàn, hai anh em đều ăn rất nhiều, ăn được một nửa thì thiếu, Đinh Mật lại đi nấu tiếp… Lục Thời Phong ăn xong, vừa lòng thỏa ý đưa Quýt Béo về. Lục Thời Miễn rửa bát, Đinh Mật ngậm túi thuốc đứng sau lưng anh, mũi chân day day mặt sàn. “Lục Thời Miễn, chúng mình cũng nuôi mèo nhé.” “Em muốn nuôi mèo?” Lục Thời Miễn ngoảnh đầu liếc nhìn cô. Đinh Mật đưa khăn cho anh lau tay, gật đầu: “Vâng, nuôi một nhóc mèo quýt, tốt nhất là có thể vỗ mập như Quýt Béo, đáng yêu biết bao.” Lục Thời Miễn vắt khăn lên, mím môi, cúi đầu liếc cô: “Em muốn nuôi Quýt Béo?” Đinh Mật ra sức gật đầu: “Vâng, em thích Quýt Béo, Quýt Béo có rất nhiều kỷ niệm với chúng ta.” Họ đã nuôi Quýt Béo gần mười năm, trừ mấy năm xa cách, nó thật sự đã tham gia vào rất nhiều kỷ niệm của họ, nụ hôn đầu, còn cả hơn một năm sống chung… Anh nhìn cô một hồi, không nói gì, ra khỏi phòng bếp. Đinh Mật ngậm túi thuốc, ngoẹo đầu nhìn bóng lưng anh, rốt cuộc có nuôi hay không vậy? Tối muộn, lúc Đinh Mật đi tắm, Lục Thời Miễn lên tầng trên một chuyến. Lục Thời Phong bất ngờ: “Có chuyện gì?” Lục Thời Miễn nhìn mèo quýt béo lăn lộn trên sofa, bước tới bế nó lên, quay người nhìn anh: “Cứ để Quýt Béo được nuôi ở tầng dưới.” Lục Thời Phong sửng sốt: “Tại sao?” Lục Thời Miễn liếc anh: “Đinh Mật thích nó.” Lục Thời Phong: “… Khoan đã, đây là mèo của anh mà.” Nghiêm túc mà nói, con mèo này vẫn luôn được hai anh em cùng nuôi, tính ra có khi Lục Thời Miễn còn nuôi nó lâu hơn. “Anh nuôi con mèo này với bạn gái cũ nhỉ? Bạn gái cũ của anh vì nó nên mới cãi vã với anh đúng không? Sau này anh tìm bạn gái thì có lẽ cũng không giữ nó lại được, chi bằng để em mang đi trước.” Không cho phân bua, Lục Thời Miễn mang mèo ra khỏi cửa. Lục Thời Phong đỡ trán, cứ thấy có chỗ nào không đúng, anh vừa mới ôm mèo về, còn chưa kịp làm gì đã bị mang đi rồi? Anh gọi Lục Thời Miễn lại: “Từ từ…” Anh vẫn luyến tiếc mèo quýt béo lắm. Lục Thời Miễn ôm mèo béo bên hông, quay người nhìn anh: “Cứ coi như con mèo này là quà kết hôn anh tặng em với Đinh Mật sớm.” Dứt lời liền mang mèo đi. Bang… Cánh cửa đóng sập lại. Lục Thời Phong đứng giữa phòng khách, liếm mép, liếc nhìn sofa trống rỗng. Mẹ nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]