Lục Thời Miễn xưa nay không phải người quá tò mò, cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện của người khác. Đinh Mật bước vào trong nhà, bật đèn. Ánh đèn trắng dịu chiếu lên mái tóc mượt mà của thiếu nữ, hàng tóc mái ngắn ngủn mới ngốc nghếch làm sao, nhưng kỳ lạ thay, trông cô như cún con vậy.
Hơn nữa còn là một chú cún mong ngóng được vỗ về, yêu thương.
Lục Thời Miễn lắc đầu, hơi mất tự nhiên nâng tay day mày, hỏi: “Cậu ở nhà một mình không sao chứ?”
Đinh Mật vốn định hỏi cậu có muốn vào nhà ngồi một lát không, nhưng nhìn đồng hồ thấy hơi muộn, cô lại không dám, cũng không muốn.
Không phải vì cậu là con trai, mà vì… đây không phải nhà của cô.
“Không sao đâu. Từ hồi cấp Hai tớ đã thế này suốt rồi.”
Đinh Mật cười trong veo, hơn nữa vì có lúm đồng tiền nên cô cười luôn ngọt lịm. Theo như lời của Đỗ Minh Vy thì là, cô nàng chưa từng gặp cô gái nào có nụ cười ngọt ngào như cô, một nụ cười có thể làm sầu thu phai mờ.
Khóe môi Lục Thời Miễn hơi căng ra, cậu vươn tay vò tóc cô, lại thản nhiên đút tay vào túi quần, nhanh chóng xoay người: “Tớ đi đây, có việc gì thì gọi cho tớ.”
Đinh Mật xoa đầu, ngó ra ngoài cửa, thấy thiếu niên đã xuống được mấy bậc, vội gọi cậu lại: “Lục Thời Miễn.”
Thiếu niên đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn cô: “Còn chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu, lại nở nụ cười: “Không có. Chỉ muốn cảm ơn cậu thôi.”
“Ngốc nghếch.”
Thiếu niên bật cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885590/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.