“Anh xuất hiện ở đây, em nghĩ là còn có dụng ý khác.”
Từ Thiên mỉm cười, tựa lưng vào ghế dáng vẻ ung dung. Cất công đến tận đây thì đương nhiên không chỉ mỗi việc thăm bệnh, Từ Thiên không phải là kiểu người giống thế.
Dương Mộc An đoán, có lẽ anh ta đến đây, trong tay còn mang theo một thứ khác. Bằng không thì là, hy vọng một điều gì đó.
Từ Thiên đan tay vào nhau, điềm đạm đáp: “Tôi mang đến cho em một món quà, không biết em có muốn nhận hay không?”
Dương Mộc An nghiêng đầu, ánh mắt tỏ vẻ tò mò.
Từ Thiên lại cười, tiếp lời: “Chuyện Dương Thị có kẻ phản bội, tôi đoán em đã biết ít nhiều. Ngày hôm qua lúc quay về, vô tình bắt được một kẻ đáng nghi đang chuẩn bị xuất ngoại. Món quà này có khiến em vui hay không?”
Dương Mộc An cười.
“Là vô tình bắt được sao?”
Từ Thiên từ nước ngoài quay về đối với tin tức trong nước lại nắm bắt một cách nhanh chóng như vậy, năng lực hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Dương Mộc An và tất cả mọi người.
Dương Mộc An từ đầu đã biết Từ Thiên không phải người đơn giản. Có thể một mình rời đi, là quyết tâm lớn thế nào. Có thể một mình lập nghiệp ở bên ngoài, sinh sống tốt như vậy, đương nhiên năng lực không phải đơn giản.
Chỉ là Dương Mộc An không biết vì sao Từ Thiên lại giúp mình như vậy.
“Chi tiết tôi hy vọng em sẽ không hỏi. Dù sao thì ai cũng có một bí mật riêng, tôi nghĩ em sẽ không đến mức muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muon-de-noi-loi-yeu/465711/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.