Dương Mộc An cùng Từ Viễn Hàn đi đến bệnh viện. Bác sĩ đến thăm khám nói rằng tình hình của Dương Nguỵ Minh vẫn chưa có chuyển biến. Nhịp tim, huyết áp, điện não đồ tất cả đều bình thường nhưng cứ chìm vào mê man thế này không biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Bác sĩ cũng không dám chắc chắn điều gì. Phía bệnh viện đã hội chẩn và nói rằng tỉ lệ tỉnh lại không cao, khuyên cô nếu được hãy rút ống thở để cho Dương Nguỵ Minh được ra đi thanh thản hơn. Cứ kéo dài không phải là cách, sự sống của ông cũng ngày một hao mòn, kéo dài thế này cũng chỉ là chờ đợi vô ích.
Nhưng Dương Mộc An lựa chọn không rút ống thở. Cho dù chỉ còn một chút hy vọng mong manh cô cũng không muốn từ bỏ. Phải lựa chọn như thế quả thật quá tàn nhẫn, cô không làm được.
Dương Mộc An sau khi rời khỏi phòng bác sĩ, nhìn thấy Từ Viễn Hàn đứng đợi mình ở bên ngoài. Cô chậm rãi bước đi, anh cũng chậm rãi nối gót theo sau.
“Ngày mai tôi phải rời đi.”
Dương Mộc An nhìn anh, ánh mắt giống như có chút thất vọng.
Từ Viễn Hàn cười khổ, lại tiếp lời: “Có một cuộc hội nghị quan trọng tôi phải tham gia ở Pari. Sáng sớm mai phải bay luôn rồi.”
Dương Mộc An lại chỉ gật đầu không nói gì. Vào những lúc thế này, trong lòng không nhịn được cũng có chút mất mát. Anh đi rồi, chỉ còn một mình cô ở đây chống đỡ. Tuy trước nay cũng chẳng phải quan hệ thân thiết mà chia sẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muon-de-noi-loi-yeu/465710/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.