Trong trí nhớ của Cố Thành, mẹ hắn, Bạch Tâm Nhã, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mỹ lệ, ôn nhu nhưng yếu ớt.
Đa số thời gian bà đều nằm trên giường bệnh, bên giường chưa bao giờ thiếu chai truyền, ngày nào cũng có bác sĩ ra ra vào vào, những lần kiểm tra mãi không dứt.
Khuôn mặt tái nhợt, bờ môi tái nhợt, ngũ quan tái nhợt luôn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thỉnh thoảng Cố Thành nghe được người ta nói, mẹ hắn là bởi vì khi sinh bị rong huyết, thân thể bị tổn thương mới biến thành thế này.
Khi đó còn nhỏ, hắn không hiểu lắm nên chạy tới hỏi Cố Đình.
Kết quả,
Cố Đình hung hăng đẩy hắn ra, nhìn hắn một cách tàn nhẫn, nói:
"Đều tại mày nên mẹ mới thành như vậy, nếu không phải vì sinh ra đứa con trai như mày thì mẹ cũng không biến thành cái dạng này! Mày cút đi!"
Cố Đình dùng hết sức đẩy Cố Thành, lúc Cố Thành ngã xuống làm vỡ bình hoa, cánh tay đều bị đâm chảy máu.
Hắn rất khổ sở.
Hắn yêu mẹ hắn, cũng không hy vọng vì hắn mà mẹ hắn trở thành thế này.
Cố Thành bắt đầu học cách làm mẹ hắn vui.
Mỗi ngày, hắn đều bồi bà ấy, trước giờ đi ngủ sẽ trộm nói cho bà ấy biết, hắn yêu bà ấy bao nhiêu, chờ tới khi trưởng thành, hắn sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, mời bác sĩ tốt nhất trên thế giới đến chữa bệnh cho bà.
Hắn sẽ nói với bà ấy những chuyện vui hắn gặp ở trường, hắn sẽ nói với bà ấy thầy thể dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168195/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.