Thời Niệm khom lưng lên xe, Cố Thành theo sau cô.
Cửa xe đóng lại, ngăn cách với mọi âm thanh ồn ã ngoài kia.
Bên trong xe vô cùng an tĩnh, không ai mở miệng, cửa sổ xe đóng chặt, độ ấm dần tăng lên.
Thời Niệm rũ mắt, hai tay đặt bên đầu gối.
Cố Thành ngồi bên cạnh cô, cô có thể cảm nhận được hắn đang nhìn cô, thậm chí có thể nói là, đang đánh giá cô.
Trong lòng đột nhiên khẩn trương, cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì.
Cô có nên nói với Cố Thành không? Nói rằng Cố Đình gọi điện tới cho cô? Hay là nên chất vấn Cố Thành, nhưng cô phải chất vấn cái gì chứ?
Chất vấn hắn tại sao lại trở thành người như vậy? Hay chất vấn hắn vì sao lại ra tay đánh người?
Nhưng cô không muốn chất vấn Cố Thành, dù chỉ là một chút......
Cô thậm chí còn không biết mình nên mở miệng thế nào, tâm như cuộn chỉ rối, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt, có chút lưỡng lự.
"Lạnh không?"
An tĩnh một lát, Cố Thành đột nhiên mở miệng.
Thời Niệm ngẩng đầu, đối mắt với Cố Thành, giật giật môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
".....Không lạnh."
"Thật sao?" Cố Thành hơi thu lại nụ cười, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của cô, mười ngón tay đan xen, sâu kín nói, "Nhưng tay em rất lạnh."
Thời Niệm dời mắt, nhẹ giọng giải thích:
"Có thể là do vừa nãy em rửa tay bằng nước lạnh nên mới thế."
Cố Thành gật đầu, dường như đã tin lời cô nói, không hỏi thêm gì, nhớ tới tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168190/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.