Sáng mùa đông, từng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, trên cửa kính nổi lên một tầng sương trắng.
Không khí lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
Trong phòng ngủ, chuông bác thức đầu giường vang lên ầm ĩ.
Người trong chăn vùi đầu vào gối, lật người "ưm" một tiếng, cánh tay trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, sờ soạng trên đầu giường một hồi, muốn tắt chuông báo thức.
Rất nhanh, chuông đã bị tắt.
Ngay sau đó, một cơ thể ấm áp phủ lên, từng chiếc hôn dịu dàng chạm vào vai, chậm rãi rơi trên lưng, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng cắn một cái.
Thời Niệm nghiêng đầu, vẫn nằm bẹp trên gối, chăn nhăn nhúm đắp trên người, tóc tụ sang một bên.
Không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhu hòa ấm áp từ đèn ngủ màu vàng quất chiếu tới, bả vai cùng tấm lưng trần trụi lộ ra bên ngoài, có thể thấy vết đỏ mờ mờ, mấy chỗ còn có dấu răng nhàn nhạt.
Thời Niệm vẫn nhắm mắt, duỗi tay đẩy người trên lưng xuống, không muốn lật người.
Lúc sau, người kia chuyển tới tấn công cổ cô, thoáng hôn lên tóc, cúi người....
"Cố Thành!"
Thời Niệm bực bội, mở trừng mắt nhìn người đàn ông đang thò qua, dùng tay đẩy mặt hắn ra, "Anh đủ rồi đó, em còn muốn ngủ."
Lăn lộn cả đêm, bây giờ cả người cô đều ê ẩm, chuyện tối qua cô còn chưa tính sổ với hắn đâu, đợi cô no giấc thì hắn đừng mong thoát.
Cố Thành cúi đầu, ghé sát vào tai cô.
"Tuyết rơi rồi."
"Cái gì cơ?" Thời Niệm lập tức mở to mắt, "Tuyết rơi rồi?"
Sớm như vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168189/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.