Lúc gần chạng vạng, trời lại bắt đầu đổ mưa, mưa không lớn nhưng rất dày hạt.
Thẩm Mộng ghé vào cửa sổ, buồn chán vung vẩy tay, quay đầu nhìn Thời Hằng nằm trên giường, trêu chọc:
"Tiểu Hằng à, em xem ông trời đang khóc nhè này, em đừng có học theo đấy nhé."
Thời Hằng dở khóc dở cười: "Chị Mộng Mộng, em mới không khóc."
Thời Hằng nói xong thì hơi do dự, nhìn Thẩm Mộng, hỏi nhỏ: "Chị của em, chị ấy không có việc gì chứ?"
Buổi sáng lúc chị ấy về phòng cũng không nói lời nào, hốc mắt còn hơi đỏ, trong lòng Thời Hằng lại khổ sở tự trách.
Thằng bé cũng rõ hoàn cảnh trong nhà, cơ bản đều do chị nó chống đỡ, nhiều lúc nó cũng thương chị, nhưng tuổi nhỏ, căn bản không thể giúp được gì.
Thẩm Mộng từ bên cạnh cửa sổ nhảy ra, đến bên giường bệnh, duỗi tay nhéo mặt Thời Hằng, cười nói:
"Không có việc gì đâu, em cứ an tâm dưỡng bệnh là được, chị của em lợi hại lắm."
Nghe được cửa phòng bệnh kêu "Cách" một tiếng, biết là Thời Niệm trở lại, Thẩm Mộng duỗi dài cổ, lẩm bẩm:
"Cô ấy chuẩn bị tìm cho em một ông anh rể còn lợi hại hơn cơ, em cứ chờ mà hưởng phúc đi."
"Anh rể?" Thời Hằng chớp chớp mắt, có chút kích động, lôi kéo Thẩm Mộng, "Là người đàn ông kia đúng không?"
"Suỵt ~"
Thẩm Mộng đè thấp thanh âm, nhìn Thời Niệm đẩy cửa xong còn đang nghe điện thoại, ghé sát vào tai Thời Hằng, nhỏ giọng nói: "Lát nữa chị thăm dò cho."
Thời Hằng gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168172/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.