Không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.
Toàn thân Cố Thành bao phủ một tầng lạnh lẽo, ngay cả Thời Niệm cũng không nhịn được run rẩy một chút.
Thời Mộng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mở to hai mắt, khó tin mà nhìn người đàn ông bên cạnh Thời Niệm, lắp ba lắp bắp:
"Hắn hắn hắn hắn hắn là Cố Thành?"
Mẹ nhà nó chứ!
Thời Niệm Niệm, oán khí của cậu thật lớn nha! Một siêu cấp soái ca cũng bị cậu bôi đen thành như vậy!
Bàn tay ấm áp của người đàn ông dọc theo hông cô gái mà chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại ở cần cổ mảnh khảnh, không rõ ý vị mà vuốt ve.
Thời Niệm cứng đờ người, chột dạ không thôi.
Cũng không thể nói là lúc ấy cô hẹp hòi, ghen ghét với hắn nên cố ý nói xấu được.
Chỉ có thể nhìn Cố Thành, cười gượng hai tiếng.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Cố Thành liếc cô một cái, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo hai cái, thu tay lại, không nói gì cả.
Thời Niệm thở phào.
Thẩm Mộng nhìn áo khoác trên người Thời Niệm, ánh mắt bám sát động tác của hai người, trong lòng miên man suy nghĩ.
"Thực ra hai người không cần đến đâu," Thời Niệm nhìn Thẩm Mộng và bạn trai, "Tớ đã mời hai hộ lý rồi, mọi việc cũng đều xử lý xong xuôi."
"Dù sao tớ cũng rảnh nên tới thăm một chút," Thẩm Mộng nhận bữa sáng trong tay Văn Dương, đặt vào tay Thời Niệm, nắm lấy cổ tay cô, trấn an: "Cậu đừng lo lắng quá, Tiểu Hằng không có chuyện gì đâu, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168171/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.