*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Jenny Thảo Từ ngày đó sau khi bạn học mới có một loạt hành động khác thường, Lý Khả Khả suốt một tháng trời không dám ăn quả mận ở trong trường học, cũng rất ít khi ăn đồ ăn vặt trừ những lúc đói bụng không nhịn được. Tất nhiên nhiệm vụ kiểm tra việc học thuộc lòng cũng không hoàn thành, bởi vì người nào đó làm lơ lời chủ nhiệm lớp nói, mỗi ngày đều giống nhau ngủ trên lớp, cho nên cũng không thể trách cô có phải không? Hôm nay là ngày phát bài kiểm tra cuối tháng lần thứ hai cho nên mọi người trong lớp lúc này vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói lần này tớ chết chắc rồi, về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, cũng có người nói tớ lần này làm bài không được tốt, tiền tiêu vặt tháng này chắc không còn rồi…. Lưu Manh Manh thì hết sức bình tĩnh, cũng không đi giao lưu tin tức với nhóm thiếu nữ bát quái mà là ghé vào sát bàn chăm chú, chú ý đến động tĩnh của bạn thân và bạn học mới. Bởi vì lúc Quý Soái đến không những đổi cặp sách mới mà còn đem theo một hộp trái cây, cái này rõ ràng không phù hợp với khí chất của anh. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm đi hóng bát quái của cô ấy thì chắc chắn đang có chuyện lớn xảy ra. Sau cái vụ trao đổi quả mận để ăn lần trước, Quả Mận không còn ăn quả mận ở trong trường nữa, mà là sau khi tan học mới ăn, còn không cho cô ấy cười nếu không sẽ không sửa bài tập cho cô ấy, cũng sẽ không cho cô ấy mượn sách ngoại khóa để đọc nữa. Được rồi, cô ấy chỉ có thể chấp nhận, tại vì thành tích của cô ấy có liên quan đến trong túi có bao nhiêu tiền tiêu vặt nha! Nhưng mỗi khi cô ấy nhìn thấy Quả Mận ăn quả mận thì lại nghĩ đến một màn kia, nghẹn cười muốn chết luôn có được không? Lớp loạn như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến Lý Khả Khả đang kiểm tra lại đề toán, cô cảm thấy lần này mình kiểm tra toán không được tốt, cần phải cố gắng hơn. Cô nghe thấy cả lớp yên tĩnh một lúc, tiếng bước chân quen thuộc đến gần, phản xạ có điều kiện đứng dậy nhường vị trí, mới vừa ngồi xuống lúc đang viết và tính toán công thức trên giấy nháp thì bỗng bị một hộp trái cây chặn lại. Cô không thể không quay đầu lần đầu tiên trong suốt một tháng qua nhìn bạn học mới với ánh mắt muốn hỏi muốn làm gì. “Đền cho cô.” Quý Tiêu Viêm làm lơ một đám bạn học bỗng lặng ngắt như tờ trong lớp đang chú ý đến động tác của anh, ở một giây Lý Khả Khả quay đầu lại nhìn anh thì anh nói ra lý do đưa cho cô hộp trái cây. Từ khi đầu óc của anh còn đang choáng váng làm ra chuyện không thể tưởng tượng được, thì từ đó Tiểu Khả Ái liền bất hòa không nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh, càng không thúc giục anh học bài nộp bài tập. Lúc đầu anh còn cảm thấy như vậy khá tốt, chó ngáp phải ruồi(1),không còn ai quấy rầy giấc ngủ của anh nữa. Chủ nhiệm lớp có gọi điện thoại cho ba anh thì như thế nào, anh mỗi ngày đều đến trường đúng giờ là đã đủ lắm rồi, còn nữa buổi tối anh chơi game nhiều đến phát chán nên đi ngủ rất sớm. Ban ngày ngủ trong lớp càng ít, đặc biệt là vào thứ sáu hàng tuần, ở trong tiết ngữ văn, chủ nhiệm lớp chọn ra bài văn ấn tượng rồi cùng chia sẻ với mọi người trong lớp. Mỗi lần đều chọn bài văn của Tiểu Khả Ái, mỗi lần giọng nói mềm mại của cô vang lên, anh đều ngủ không được. Lần đầu tiên anh biết được cái gì gọi là khí chất thư hương(2). Lúc Tiểu Khả Ái nêu ra suy nghĩ của mình về ý nghĩa và bản chất của một bài thơ bài văn nào đó, lúc cô nói về cái nhìn của cô đối với bài thơ đó, anh cảm thấy đó chính là khí chất thư hương, là một loại khí chất anh chưa từng nhìn thấy trong vòng bạn bè của mình, và nó rất êm dịu không thể nào giải thích bằng lời được. Cho nên vào cuối tuần, lúc anh cùng Vương Phong đi siêu thị mua thức ăn, anh thấy ở quầy trái cây có bán quả mận anh từng ăn qua (còn được gọi là mận Mỹ, mình sẽ gắn hình ở phía dưới nha.) giống như bị ma xui quỷ khiến anh đã mua rất nhiều, có thấy quả màu đỏ, thuận tay cũng cầm lên hai hộp, tại sao lại mua hai hộp thì lúc đấy anh cũng không có nghĩ nhiều, còn nhờ nhân viên giúp mình đóng gói. Phớt lờ biểu tình gặp quỷ của bạn thân rồi bình tĩnh rời đi. Anh tùy tâm sở dục(3) cũng đã quen, nghĩ đến làm gì đó thì phải đi làm ngay. Anh đã hại Tiểu Khả Ái không ăn quả mận ở trong trường, tất nhiên là phải đi xin lỗi rồi! (1)Chó ngáp phải ruồi: Chỉ người không năng lực, nhờ may mắn hiếm có mà làm được, có được cái gì. (2)Thư hương: dòng dõi nho học. (3)Tùy tâm sở dục: Theo mình nghĩ nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn. Hoặc là không nghe theo ai hết, cứ làm theo ý mình. Quý Tiêu Viêm cảm thấy đây là điều tất nhiên, nhưng đối với Vương Phong, người chứng kiến cảnh này ngày hôm qua lại không cho rằng đó là điều bình thường, trước đừng nói Viêm ca của anh ta có ăn loại trái cây này hay không, nhưng hành động đóng gói cho vào hộp không phải là việc anh sẽ làm. Lại nghĩ đến anh càng ngày càng ít rủ anh ta chơi game vào mỗi buổi tối, nói là ảnh hưởng đến việc anh dậy sớm tham gia tiết học thuộc bài buổi sáng, ôi mẹ ơi! Viêm ca nhà anh ta, Viêm ca ghét học hành nhất, thế nhưng muốn đến tiết học thuộc bài mỗi sáng! Có quỷ, nhất định là có quỷ, còn rất có khả năng là có liên quan đến lớp mới chuyển đến. Dựa theo kinh nghiệm của anh ta, đàn ông có hành động bất thường, không phải thất tình thì chính là yêu đương, hay là Viêm ca của anh ta đã gặp được nữ thần, cho nên mới thay đổi như thế? Vậy anh ta có nên đem cái phát hiện này nói cho Băng Băng biết không? “Không cần….” Cô phát hiện các bạn học đều nhìn về phía bên này, Lý Khả Khả không có tiền đồ trông nháy mắt mặt đỏ lên đẩy hộp trái cây trở về cho là mình đã kiên quyết từ chối. Kết quả phát hiện một bàn tay đẩy nó không được, đây là mua bao nhiêu thế! Đành nuốt nước miếng dùng hai tay đẩy trở về. Âm thanh cự tuyệt của cô mềm mại giống như bánh nếp, lần đầu tiên Quý Tiêu Viêm cảm thấy giọng nói của con gái có thể dễ nghe đến vậy, nó không quá nhỏ như nói trong họng cũng không quá cao the thé chói tai, càng không có âm thành làm nũng giả tạo, được rồi anh chính là một thanh khống (1)…. (1)Thanh khống: để chỉ những người thích nghe giọng nói. “Nhanh cất về đi, cô giáo sắp đến rồi, cô chắc sẽ không muốn tôi làm trò trước mặt cô giáo đâu đúng không, nên tự mình cất đi đi?” Lý Khả Khả nghe thấy tiếng cười và lời nói uy hiếp của Quý Tiêu Viêm, gương mặt khẽ hồng lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, cúi đầu tiếp tục làm đề toán, Lý Khả Khả cô là một người tùy tiện như vậy sao? Ai cho gì cũng lấy! Cô có Quả Mận để ăn…. Tiểu Khả Ái thật sự rất giống một con hamster nhỏ! Quý Tiêu Viêm giống như nhớ đến chuyện gì đó, mở hộp trái cây ra, chọn trái đỏ nhất rồi đặt ở trong tay, rồi xoay người đưa cho người ngồi ở phía sau, lớn tiếng nói: “Cầm đi đưa cho bạn học khác ăn đi.” Lưu Manh Manh thật sự không nghĩ đến còn có thao tác này, cô ấy như đang ở trong mơ cầm lên hộp trái cây ở trên bàn rồi đứng lên đi phát quả mận. Bạn đừng đoán tâm tư của đàn ông, đoán tới đoán lui cũng không đoán được đâu. Không phải đưa hộp quả mận cho Quả Mận sao? Quả Mận mới cự tuyệt một cái, đảo mắt đã tiện nghi cho các bạn học khác, không biết Quả Mận có hối hận hay không…. Một hộp quả mận lớn như vậy, một ngày cô chỉ được ăn có hai quả mà nói, thì ăn đến nghẹn cũng ăn không hết có được không? “Quý Soái, không phải, bạn học Quý, phát xong rồi, các bạn học khác muốn tớ thay bọn họ nói cảm ơn cậu vì quả mận.” Ôm cái hộp còn mấy quả mận bên trong quay lại, Lưu Manh Manh nói giống như đang báo cáo nhiệm vụ. Quả Mận đúng là thật thảm, phải chịu khổ ngồi với một người bạn cùng bạn đẹp trai nhưng lại khó ở, những nữ sinh khác còn tự mình bổ não ra một bộ tiểu thuyết, bọn họ cũng đã nghĩ ra cái tên rồi, gọi là “Bạn cùng bàn bá đạo yêu mến tôi”, Quả Mận, đã đến lúc để tớ bảo vệ cậu! Không, bọn họ không cần cậu phải cảm ơn Quý Soái, mà bọn họ chính là muốn cảm ơn bạn học Lý Khả Khả. Những bạn học thích bát quái đó. tập thể nhóm bát quái đều khinh bỉ nhóm trưởng…. Manh đại gia của bọn họ, biết Lý Khả Khả là bạn thân của cô ấy, đành vậy thôi! Bọn họ sẽ thu liễm lại, chỉ ngồi xem kịch không nói lời nào là được rồi! “Ừm…” Lưu Manh Manh mới vừa muốn vươn tay đem quả mận còn dư lại đưa cho Lý Khả Khả thì thấy “Bạn cùng bàn bá đạo yêu mến tôi” tiếp tục biểu diễn: “Bọn họ đều có, cô có thể ăn.” Quý Tiêu Viêm đặt hai quả mận trong tay ở trên giấy nháp của Lý Khả Khả. Ôi mẹ ơi! Cô ấy giống như đang ăn một đống thức ăn cho chó, không đúng, cô ấy giống như đã phát hiện ra chuyện gì đó, chẳng lẽ Quý Soái coi trọng Tiểu Lý Tử đáng yêu nhà cô ấy! Lưu Manh Manh tay run đưa quả mận trong tay cho bạn cùng bàn của mình, nhận lại là một khuôn mặt đen với câu không ăn, cô ấy có phải lại phát hiện ra chuyện gì rồi không, nghe nói Lương Văn học chung lớp 10 với Quả Mận, không phải cũng thích Quả Mận chứ, ôi mẹ ơi! Hoa đào của Quả Mận nở hơi sớm nha, cô từ tiểu học đã nhảy hai lớp, so với bọn họ thì nhỏ hơn hai tuổi, còn chưa có thành niên đâu! Khuôn mặt Lý Khả Khả mới vừa bớt đỏ thì khi nhìn thấy hai quả mận đỏ đỏ ở trước mặt, lại nghe thấy lời Quý Tiêu Viêm nói, khuôn mặt không ngừng đỏ lên như sắp bị bỏng tới nói, vành tai và cổ đều đỏ lên. Vừa muốn cự tuyệt, chủ nhiệm lớp đã ôm bài thi bước vào, cô vội vàng cất quả mận vào trong hộc bàn, tỏ vẻ bình tĩnh tiếp tục tính toán đề toán, dù sao thì ngày đó anh hại cô không thể ăn hai quả mận, chỉ được ăn có nửa quả, hôm nay bù lại cho cô hai quả, tính ta thì nửa quả đó là lãi cho một tháng này, không có gì sai hết, tuyệt đối không phải do cô nghe được mấy bạn học khác nói quả mận có vị chua ngọt, thèm đến chảy cả nước miếng. Huống chi hai quả mận đỏ này thật sự ở trong mắt của cô có chút xinh đẹp…. Ha hả…. Cô gái nhỏ sinh ra tâm tư có chút đáng yêu, Quý Tiêu Viêm thấy cô đã nhận quả mận của anh, Tiểu Khả Ái mặt đỏ còn hơn cả quả mận, lại cười, mê nhìn soái ca nhìn lén nữ sinh nhận quả mận của mình, hai mắt muốn tỏa sáng! Dính lấy hào quang của Lý Khả Khả, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Quý Soái cười, quả nhiên lực sát thương rất lớn! Bọn họ cũng rất muốn ngồi cùng bàn với soái ca! Muốn thực hiện giấc mộng đẹp này, thì tiền đề đầu tiên chính là thi đạt được thành tích vượt qua bạn học Lý Khả Khả, điều này có chút tuyệt vọng, trải qua một tháng tuyên truyền của Manh đại gia, bạn học Quả Mận của bọn họ không phải là học bá(1) mà là học thần(2)! Quả thật tồn tại giống như một vị thần, trí nhớ siêu phàm, đã nhìn qua thì sẽ không quên còn thực hành được! Bọn cô chỉ là phàm phu tục tử(3),lòng ghen ghét cũng không sinh ra được, chỉ có lòng hâm mộ…. (1)Học bá: chăm chỉ học cho nên mới được điểm cao. (2)Học thần: không học mà điểm vẫn cao. (3)Phàm phu tục tử: Từ này ý nói đến Loại người phàm tục, ngu dốt và thô lậu. *Hình quả mận:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]