Ha Jun hơn Trúc Linh 5 tuổi, người Hàn Quốc, mắt anh một mí đặc trưng, nhưng cao gần 2m và hơi mập. Ngồi trong quán cafe, anh bối rối không biết nói gì, sợ giọng lơ lớ pha trộn không sõi của mình làm đối phương khó chịu. Anh căng thẳng hỏi:
- Em ơi, anh hút thuốc được chứ?
Trúc Linh vừa mới gặp, cô đâu quen biết gì mà bày tỏ thái độ, dù cô không thích mùi thuốc lá. Cô chỉ chỉ ra ngoài:
- Có khu vực hút thuốc lá riêng đó anh.
Ha Jun chầm chậm đi hút thuốc, còn Trúc Linh thong thả ngồi uống ly Americano của mình. Dù đây là quán cafe đối diện trường mình nhưng là một hãng của nước ngoài, giá khá đắt đỏ, chỉ toàn người ngoại quốc tới uống. Chỉ vài phút sau, Ha Jun đã đi vào.
- Xin lỗi em, cho anh mấy phút, anh phải nộp đề cương luận án mà giờ vẫn chưa xong.
Nhìn anh vò đầu, đỏ mặt tía tai, chắc phải căng thẳng lắm mới đi hút thuốc như vậy. Cô nghĩ mình có giúp gì được không:
- Để em xem qua cho, em không học Thạc sĩ nhưng em biết dàn bài nên làm thế nào.
Cô nhìn qua, với anh là khó chứ easy với cô. Đội tuyển Văn mà, cô ngồi sửa cho anh những câu cú còn lủng củng, chưa được trôi chảy. Mấy tiếng trôi qua rất nhanh, nhấn nút gửi file qua mail xong, Ha Jun thở phào nhẹ nhõm:
- Em à, cảm ơn em nhiều lắm.
- Không sao, em cũng rảnh mà.
Hai người nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khu-con-lai-gi/2755465/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.