Năm cuối đại học nên Trúc Linh phải đi thực tập nhiều hơn, Ha Jun cũng đi công tác nhiều hơn. Họ không gặp nhau nhiều dù ở cùng trên một con phố.
Ha Jun thi thoảng còn bay về nước, múi giờ chênh lệch nên Trúc Linh cũng không dám gọi làm phiền anh. Cô biết anh khá vất vả.
Trước sinh nhật cô một tuần, cô gọi cho Ha Jun:
- Anh ơi, anh không nhớ em sao? Mấy ngày anh chưa gọi em.
Ha Jun vừa về căn hộ sau chuyến đi dài, anh rất mệt mỏi, bỗng thấy bạn gái nũng nịu, không kiềm chế được mà lớn tiếng:
- Em không thể thông cảm cho anh sao? Anh rất bận và mệt mà. Em nên nhìn lại mình đi, em rảnh quá à?
Trúc Linh bị sốc, chưa bao giờ cô bị anh nói quá đáng như vậy. Lại nghĩ mẹ từng khuyên cô không nên yêu anh, chưa nói khoảng cách tuổi tác, việc khác quốc tịch, khác văn hoá đã là cản trở lớn. Đã vậy anh còn chưa chắc chắn định cư tại đây, không biết anh sẽ về nước bất cứ lúc nào. Mẹ cô chính là lo xa con gái sẽ chịu thiệt thòi.
Trúc Linh cũng tức giận, cô mạnh miệng hét lên:
- Em phiền quá đúng không, vậy thì chia tay. Anh cứ bận việc của anh đi!
Sau đó cô xoá số, chặn liên lạc của Ha Jun. Còn Ha Jun chả bận tâm, nghĩ cô giận dỗi chút là vài ngày sẽ làm lành thôi. Hôm sau anh lại ra nước ngoài, chuyến này đi hơn một tháng lận.
Mãi anh mới nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khu-con-lai-gi/2755464/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.