Trúc Linh biết rõ Minh Tú đang theo đuổi lại mình, nay thấy anh nhiệt tình tiếp rượu bố cô mà say, cô quả thật có chút chạnh lòng. Nhưng thật sự cô không còn tí tình cảm nào gọi là yêu với anh nữa. Cố gắng lắm thì họ cũng chỉ làm bạn bè là cùng.
- Anh Tú!
- Ừ em, em muốn nói gì với anh sao?
Trúc Linh nhìn ra mặt hồ xa xăm, cứ có gió lướt qua là mặt nước xao động nhẹ. Ánh đèn dọc ven hồ rọi bóng một hàng rất nên thơ.
- Anh đừng theo đuổi em nữa. Nhìn anh bỏ thời gian và công sức, quả thật em lại thấy có lỗi ngược lại. Em không thể đáp lại anh được. Tình cảm năm xưa từ thời còn niên thiếu, có lẽ không thể gọi là tình yêu được. Hoặc thế giới quan khi lớn lên đã khác, quan niệm về tình yêu cũng đổi thay. Chúng ta chỉ giữ những kỉ niệm đẹp của nhau nhé. Có thể chính giờ anh cũng không phải yêu em mà theo đuổi, mà vì áy náy hoặc tội lỗi muốn bù đắp cho lỗi lầm xưa cũ mà thôi.
Từ lúc gặp lại, Trúc Linh bây giờ mới nói với Minh Tú nhiều như vậy, nhưng lại là lời phũ phàng đâm thẳng vào nỗi lòng anh.
- Em là thích Andrea rồi, hay vẫn còn yêu cậu người mẫu đó?
Trúc Linh giờ mới nhìn anh.
- Sao Kim Dạ lại xuất hiện ở đây, mà không phải Ha Jun.
- Anh cảm giác em chỉ coi Ha Jun như một đàn anh mà thôi. Lúc ăn cơm hôm nay, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khu-con-lai-gi/2755384/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.