Mùa hè năm đó, Ôn Từ vẫn trở về thành phố An. 
Năm ngoái cô tự bỏ tiền túi vào làm thực tập sinh tại đài truyền hình tỉnh, năm nay cô nhận được thư giới thiệu từ giáo sư trong khoa, trực tiếp vào đài truyền hình tỉnh thực tập. 
Dù vẫn không có lương, nhưng sau hai tháng thực tập, ít nhiều cũng có một số khoản hỗ trợ. 
Cuối tháng, Ôn Từ cầm khoản tiền trợ cấp ít ỏi cùng học bổng đã tiết kiệm từ trước, mua quà cho Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi mỗi người một món. 
Họ không thiếu thốn gì về ăn mặc, khi nhận quà, Liễu Huệ vẫn càu nhàu rằng Ôn Từ lãng phí tiền, nhưng niềm vui và sự thích thú của bà là thật. 
Liễu Huệ cầm chiếc khăn lụa không phải là hàng tốt nhất mà xem đi xem lại, Ôn Viễn Chi cũng đang mở quà của mình bên cạnh. 
Đây là khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi của gia đình trong mấy tháng qua. 
Ôn Từ nhìn nụ cười trên gương mặt bố mẹ và mái tóc bạc lốm đốm, cô biết điều nên không nhắc đến Vệ Mẫn, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến anh. 
Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là nó không tồn tại. 
Liễu Huệ cất chiếc khăn lụa vào hộp, giả vờ vô tình nhắc: “Tiểu Từ, con còn nhớ cô Diệp, hiệu trưởng trường mẫu giáo của con không?” 
Ôn Từ gật đầu: “Con nhớ, có chuyện gì sao mẹ?” 
“Cũng không có gì, mấy hôm trước bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, mẹ gặp lại bà ấy.” 
Liễu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-han/3554707/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.