Khi ra khỏi tòa nhà thì trời đã sắp tối, Ôn Từ đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, Vệ Mẫn chậm rãi theo sau. 
Ánh đèn đường chiếu sáng dưới chân, hai người như đi mãi trong ánh sáng. 
Khi đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe vào bến, Ôn Từ vừa định quay lại chào cậu thì thấy cậu cũng đang cầm tiền xu. 
“Anh… làm gì vậy?” 
“Không phải nói rồi sao, đưa em về.” 
Cậu trả lời một cách đương nhiên. 
“Em có phải không biết đường đâu.” 
“Cứ đưa thôi.” 
Vệ Mẫn xoay xoay đồng xu: “Lần đầu tiên mà.” 
“…” 
Sau khi lên xe, Ôn Từ kéo tay áo cậu hỏi: “Anh thật sự là lần đầu tiên sao? Sao em thấy anh có vẻ rất quen thuộc quy trình.” 
Vệ Mẫn nửa cười nửa không nói: “Vừa mới nhớ ra, thật ra không phải.” 
Ôn Từ mím môi, nói không ngạc nhiên là giả, cô lẩm bẩm: “Chả trách.” 
“Đưa em không phải lần đầu.” 
Vệ Mẫn dựa vào cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng đưa bạn gái là lần đầu.” 
Ôn Từ ngẩn người, cô nhanh chóng nhớ lại buổi tối mùa đông năm lớp 10, chút ghen tuông đến nhanh đi cũng nhanh, cô đỏ tai nói: “Anh đừng cứ nói… bạn gái bạn gái mãi.” 
“Được, em nói sao thì vậy.” 
Chân cậu dài, khoảng cách ghế không lớn, đầu gối cậu cứ chạm vào chân cô theo nhịp xe. 
Ôn Từ đáp trả lại. 
Cậu cũng trẻ con đụng lại. 
Ôn Từ cười: “Anh có trẻ con không cơ chứ?” 
Vệ Mẫn dựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-han/3554699/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.