Trước khi ngủ, Hàn Chinh phụ cha Lưu đun mấy nồi nước nóng to, các em lớn tự giác xếp hàng lấy nước rồi bưng chậu về ký túc xá rửa mặt rửa chân cho các em nhỏ. Chẳng biết Mèo Con chui vào ký túc xá từ lúc nào mà vừa rửa mặt vừa cười đùa với bọn trẻ.
Thời buổi này những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi đều mắc bệnh khó chữa hoặc bị khuyết tật bẩm sinh. Ở chỗ cha Lưu, những đứa bé câm điếc xem như khỏe mạnh, nhưng vẫn còn rất nhiều trẻ thiếu tay, thiếu chân, không có tai, mắc bệnh tim, bệnh Down. Những đứa trẻ nằm liệt giường càng khổ hơn, có mấy em bị ly thượng bì bọng nước, da mỏng đến mức chạm vào là rách, Hàn Chinh phụ cha Lưu lau người cho những đứa bé không thể tự lo thân này.
Hai người đàn ông cầm khăn mềm lau những vùng da còn nguyên vẹn, dù đã lau rất nhẹ nhưng vẫn khó tránh khỏi chạm vào vết thương. Cậu bé rất ngoan, bị đau cũng không kêu một tiếng, được lau xong còn lễ phép nói: "Cảm ơn cha, cảm ơn anh."
Sau khi ký túc xá tắt đèn, Hàn Chinh và cha Lưu ngồi trong sân hút thuốc.
"Đừng đem về nữa." Hàn Chinh thở ra một làn khói trắng, "Chờ đưa tụi nhỏ đi xong cha cũng chẳng còn bao nhiêu năm nữa đâu."
"Ờ......" Cha Lưu cười cười, "Tới đâu hay tới đó."
Hàn Chinh biết mình không khuyên nổi nên không nói tiếp nữa.
Hai tàn thuốc lần lượt rơi xuống đất, cha Lưu vịn vai Hàn Chinh chậm chạp đứng dậy, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3737131/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.