Những ngày bôn ba trên đường luôn trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt lại đến cuối năm, Hàn Chinh nhìn Mèo Con ngồi cạnh hà hơi vào tay cho ấm rồi nhìn bầu trời âm u ngoài cửa xe. Anh xếp danh sách dỡ hàng nhét vào túi, vỗ tay lái nói: "Xong việc rồi! Về nhà thôi!"
"Hả?" Mèo Con nghe nói về nhà thì hai mắt sáng rực, "Ở nhà tốt."
"Tốt chỗ nào?" Hàn Chinh hỏi.
"Có, máy ấm!" Mèo Con giơ đôi tay đỏ bừng vì lạnh lên, tiện thể đút vào túi áo Hàn Chinh, "Máy ấm còn ấm hơn ông xã nữa!"
"Máy sưởi." Hàn Chinh lập tức sửa lại.
Mèo Con không giận mà bắt chước anh lặp lại từng chữ một, "Máy, sưởi."
"Đúng rồi nè~"
Nửa năm qua, điều kiện sống ổn định khiến Mèo Con ngày càng "thông minh", không chỉ chủ động học hỏi kiến thức mà còn diễn đạt rõ ràng mạch lạc hơn, không gặp trở ngại gì trong việc giao tiếp đơn giản bên ngoài.
Hầu hết mọi người chỉ nghĩ cậu nhút nhát ăn nói vụng về chứ không còn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh khi như nhìn một kẻ ngốc nữa.
"Nhưng trước khi về nhà phải đến thăm cha Lưu và tụi nhỏ đã."
"Cha nhớ chúng ta." Nhắc đến ông lão hiền lành này, Mèo Con cười tít mắt.
Trước đây mỗi lần Hàn Chinh gọi video cho cha Lưu, ông luôn hỏi thăm cuộc sống hàng ngày và sức khỏe của Mèo Con. Sau khi trở nên thân thiết, thỉnh thoảng Mèo Con còn mách tội Hàn Chinh để cha Lưu dạy dỗ.
Nào là khạc nhổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3737130/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.