🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Mưa à?" Mèo Con chỉ vào nước đọng trên kính chắn gió rồi hỏi.

"Mưa xuân đấy." Hàn Chinh liếc nhìn hàng cây lác đác chồi xanh hai bên đường.

"Mèo vui lắm." Mèo Con dựa vào ghế đung đưa hai chân, chợt nhớ ra gì đó nên lại phụng phịu nhăn mũi, "Trời mưa lái xe nguy hiểm, đụng u đầu, ghét."

Đó là lúc xe của hai người bị trượt bánh trong một cơn mưa tầm tã năm ngoái, khi thắng gấp Mèo Con đang ngủ mê theo quán tính văng ra khỏi ghế, trán u lên một cục.

Hàn Chinh cười khẽ, thấy cậu nhăn nhó thì không nói gì mà chỉ đưa tay xoa chỗ đã lành kia.

Mèo Con hờn dỗi thật quá đáng yêu, Hàn Chinh thích muốn chết.

"Ông xã xoa xoa, cục u hết đau rồi." Mèo Con nịnh nọt Hàn Chinh, bỗng nhiên đảo mắt một vòng rồi bĩu môi nói: "Mông cũng đau nữa, ông xã xoa đi."

"Chậc!" Hàn Chinh cốc nhẹ một cái lên trán Mèo Con rồi cười mắng: "Nhóc háo sắc, ngày nào không dụ dỗ anh thì bứt rứt lắm hả?"

Trên đường đi, Mèo Con hệt như Tô Đát Kỷ liên tục thách thức giới hạn đạo đức của Hàn Chinh, ban đêm đi ngủ cởi sạch đồ rúc vào ngực anh, lúc nghỉ ngơi ven đường đột nhiên vén áo lên rồi bảo Hàn Chinh nhìn xem tại sao núm vú mình bị ngứa, anh đi dỡ hàng hai tiếng quay lại, cậu rúc vào cổ anh hít hà, nói mình thèm muốn chết......

Sự thật chứng minh tình yêu kiểu Plato không hợp với kẻ phàm tục chỉ mới hoàn thành giáo dục bắt buộc như anh, dương vật hết mềm lại cứng, quả thực còn bận rộn hơn cả gậy kim cô.

Cứ thế "gắn bó khăng khít" chạy hết quãng đường 2800 cây số, nỗi dằn vặt lo lắng trong lòng Hàn Chinh dần bị Mèo Con tháo gỡ, cuối cùng hoàn toàn chìm sâu trong một đêm xuân.

Trong khách sạn ở thành phố nhỏ cấp mười tám, hai người lâu nay sống trên xe mướn phòng lúc rạng sáng rồi háo hức đi tắm nước nóng.

Hàn Chinh lau khô cho Mèo Con rồi vỗ nhẹ cặp mông căng mẩy của cậu: "Em chui vào chăn ngủ trước đi."

"Không, ôm ngủ." Mèo Con ngồi bệt dưới đất chơi xấu, "Ngủ chung cơ."

"Không phải em muốn anh ôm mà là muốn anh chịch chứ gì!" Hàn Chinh cúi xuống nhéo mũi cậu, "Vậy đợi anh một lát, để anh lau người rồi bế em ra."

Nói xong anh đứng dậy đi giặt khăn.

Mèo Con ngẩng đầu nhìn Hàn Chinh, nhìn anh cầm khăn lau tóc đầu đinh rồi lại lau ngực và bụng, bắp tay rung rinh theo động tác của anh, dương vật giữa hai chân lắc lư với biên độ nhỏ.

Cậu vô thức nuốt nước miếng.

Dạo này Mèo Con ngốc nghếch cũng có phiền não, Hàn Chinh mà cậu cực kỳ thích luôn từ chối "sướng" chung với cậu, mỗi lần cậu muốn làm anh "sướng" đều bị anh vừa dỗ vừa lừa gạt đi.

Sau nhiều lần như vậy, Mèo Con không đủ thông minh cũng nhận ra sự mâu thuẫn của Hàn Chinh, nhưng cậu không biết làm cách nào bày tỏ nỗi khó chịu trong lòng mình.

"Hàn Chinh hư."

"Sao cơ?" Hàn Chinh vặn nước giặt khăn, không nghe rõ Mèo Con đang lẩm bẩm gì.

Mèo Con càng nghĩ càng tức, nhếch miệng hầm hừ, cậu phải thân mật với Hàn Chinh mới được!

Hàn Chinh đắp khăn nóng lên mặt thư giãn, đột nhiên cảm thấy dưới hông có một vật xù xù cọ vào, sau đó dương vật bị khoang miệng nóng ướt bao bọc, thừa cơ anh chưa kịp phản ứng vội vàng phun ra nuốt vào.

"Mèo!" Hàn Chinh bối rối giật khăn xuống rồi đẩy Mèo Con ra, vô tình đẩy người va trúng bồn rửa mặt.

Mèo Con che chỗ bị đụng, hoang mang ngơ ngác nhìn Hàn Chinh, đôi mắt to tròn ứa nước, rốt cuộc nhịn không được òa khóc.

"Huhu...... Xấu...... Mèo không cần......" Mèo Con dụi mắt đứng dậy đi ra cửa, không ý thức được mình đang trần truồng mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ đau lòng này.

"Vợ!" Hàn Chinh chạy theo ôm Mèo Con rồi cầm tay cậu tát vào mặt mình, "Xin lỗi, anh là kẻ xấu, bé cưng đừng khóc nữa, đánh kẻ xấu cho hả giận được không?"

Trong lòng Mèo Con vừa giận vừa tủi nhưng không nỡ đánh Hàn Chinh, cậu tội nghiệp kháng cự, vừa khóc vừa nói: "Huhu...... Đừng đánh...... Đau......"

Hàn Chinh trấn an hồi lâu Mèo Con mới bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc vẫn rất sa sút, không thèm để ý anh.

"Mèo."

"Mèo Con."

"Vợ à."

"Vợ nhỏ."

Hàn Chinh gọi mấy lần Mèo Con đều làm ngơ, thậm chí còn thở dài, âm thanh này lọt vào tai Hàn Chinh, cảm thấy bé cưng của mình buồn thật rồi.

"Vợ à, phải làm sao thì em mới tha thứ cho ông xã đây?" Hàn Chinh hôn trán Mèo Con lấy lòng, "Chỉ cần em nói thì ông xã sẽ làm ngay!"

Mèo Con nãy giờ làm thinh đột nhiên quay sang nhìn anh, "Chịch mông thì sao?"

"Cái này......" Hàn Chinh sững sờ, bỗng nhiên không biết trả lời thế nào.

"Không thích Mèo Con sao?" Hai mắt Mèo Con lại đỏ lên, "Ghét Mèo à?"

"Thích chứ! Thích cả đời luôn, ai xạo làm chó con."

Hai tay Mèo Con ôm cổ Hàn Chinh, ánh mắt vô cùng tội nghiệp: "Chịch Mèo nha?"

Nhìn bộ dạng này của Mèo Con, giờ Hàn Chinh mới hiểu sâu trong lòng bé cưng của mình vốn không có nhiều cảm giác an toàn, vì anh từ chối liên tục nên cậu hoảng loạn, sợ mình không còn thân mật với anh sẽ bị bỏ rơi.

Hàn Chinh nắm đôi chân mảnh khảnh của Mèo Con gác lên hông mình rồi cầm dương vật hai người chậm rãi xoa nắn, đến khi cứng ngắc mới buông ra.

Anh lấy chai gel bôi trơn trong túi đồ vệ sinh trên tủ đầu giường, cúi xuống hôn đôi mắt đỏ hoe của Mèo Con rồi nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng khóc nữa, ông xã xót lắm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.