Trên sa mạc Gobi hoang vu, nắng gắt đến nỗi có thể xuyên qua da thịt đốt cháy xương cốt.
Hàn Chinh bước đi liêu xiêu, không biết mình đã đi bao lâu, cũng chẳng biết đi về đâu.
Anh khát nước muốn chết, đôi môi nứt nẻ rỉ máu liên tục, khi nuốt nước bọt trong miệng nồng nặc mùi rỉ sét, lòng bàn chân trầy trụa rướm máu, mỗi bước như giẫm trên mũi dao, càng đi càng chậm.
Vùng đất cằn cỗi này hệt như cuộc đời anh, đổ nát, hoang vu, không có sự sống, thậm chí một cái cây cũng chẳng có mà chỉ có một đứa trẻ mồ côi là anh.
Linh hồn cô độc của anh đến thế gian này như lục bình không rễ, không có người thân, không có bạn bè, không có mục đích...... Sao vẫn phải gồng mình bước tiếp chứ?
Hàn Chinh chống đầu gối đứng tại chỗ, lần đầu tiên muốn bỏ cuộc.
Đúng lúc này, một làn sóng nhiệt cuốn theo cát đá dưới chân lao thẳng tới trước, ánh mắt Hàn Chinh dõi theo chúng, tinh nghịch vòng qua cọc ranh giới bê tông phía xa, sau khi lượn mấy vòng mới băng qua quốc lộ rồi biến mất bên kia đường.
Sa mạc, quốc lộ, mốc ranh giới...... Hàn Chinh đột ngột bừng tỉnh, đây là chỗ anh gặp Mèo Con lần đầu tiên!
Mấy tháng trước nhặt được Mèo Con, anh không hề nghĩ mình và bé ngốc toàn thân lấm lem chi chít vết thương kia sẽ tạo thành một gia đình.
Đúng vậy, anh có người thân mà! Anh không thể dừng lại được!
Hàn Chinh nhìn quanh tìm kiếm, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3722325/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.