Còn chưa dứt lời thì Mèo Con đã cảm nhận được cậu nhỏ của Hàn Chinh mất khống chế nhảy lên trong tay mình.
Cậu quay mặt đi rồi che miệng cười trộm, ngón tay chọc chọc vật cứng dưới quần thể thao, híp mắt lẩm bẩm.
"Nghịch ngợm, không nghe lời."
"Nói ai nghịch ngợm thế hả?"
"Nói Hàn Chinh."
Mèo Con ngày càng hoạt bát trước mặt Hàn Chinh, sau khi hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác và sợ hãi theo phản xạ, những lúc cậu "liến thoắng", thậm chí là "mạnh miệng" cũng dần nhiều hơn.
Chẳng những Hàn Chinh không phiền mà còn hết sức tự hào, "phế phẩm nhỏ bé" nửa đường nhặt về được mình nuôi tốt như vậy, ngay cả người lạ trong tiệm lẩu cũng khen Mèo Con đáng yêu nữa!
Anh ôm cậu dụi dụi, hít mạnh mùi mồ hôi thoang thoảng trên tóc và mùi dầu trên trán, hệt như xuân dược, càng ngửi càng nghiện.
Một sợi tóc mềm bị Hàn Chinh ngậm vào miệng rồi quấn quanh đầu lưỡi, bàn tay trên lưng cũng dời xuống cặp mông căng mẩy của Mèo Con xoa bóp.
"Đói chưa?" Anh hỏi.
Vừa muốn nghe Mèo Con nói đói để ngăn cản mình lại vừa không muốn bị gián đoạn.
Cằm Mèo Con cọ xát ngực anh mấy lần, có lẽ là gật đầu, nhưng Hàn Chinh cũng không xác nhận lại, bàn tay to rộng đột nhiên siết chặt người trong lòng khiến cậu kêu lên, giãy giụa muốn thoát ra. Hàn Chinh mím môi không nói lời nào, chỉ bóp cặp mông kia lắc lên lắc xuống, định cọ mấy cái cho đỡ thèm nhưng lại phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3653195/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.