Nếu như hắn là người câm.
Ngu Diên không rõ vì sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Lúc nhỏ, khi hắn mới đến Ngu gia, hắn rất im lặng, im lặng đến mức gần như sự tồn tại của hắn là vô hình.
Khi ấy, Ngu Diên chưa từng một lần cảm thấy việc hắn không nói được là chuyện gì to tát. Trái lại, ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã vô cùng yêu thích bánh nếp nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn này rồi.
Năm Tạ Tinh Triều mất đi giọng nói, Tạ gia không thể gửi gắm con cháu của mình vào trường chuyên biệt cho người khuyết tật, vì loại chuyện này là nỗi nhục nhã của họ. Thật ra trong quãng thời gian này, tại Nam Thành ngoại trừ số ít người biết chuyện, thì ngay cả một vài danh gia vọng tộc có quan hệ mật thiết với Tạ gia thậm chí còn không biết việc nhà họ Tạ có cháu trai từng bị mất tiếng.
Lúc Tạ Tinh Triều và Ngu Diên đi học, ban đầu có người cho rằng hắn chỉ ít nói thôi. Nhưng sau này mới phát hiện hắn căn bản không nói được một lời.
Sự tàn nhẫn ngây thơ của trẻ con đôi khi khiến người ta phải rùng mình. Ngu Diên học hơn hắn hai lớp, cho dù ra sức bảo vệ nhưng có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy.
Huống hồ, với tính cách của hắn, dù bị người bắt nạt, cũng nhất quyết không hé răng với cô.
* * *
Tất nhiên, đến cuối cùng hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-do-tram-me/3426581/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.