Chương trước
Chương sau
Nếu như hắn là người câm.

Ngu Diên không rõ vì sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Lúc nhỏ, khi hắn mới đến Ngu gia, hắn rất im lặng, im lặng đến mức gần như sự tồn tại của hắn là vô hình.

Khi ấy, Ngu Diên chưa từng một lần cảm thấy việc hắn không nói được là chuyện gì to tát. Trái lại, ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã vô cùng yêu thích bánh nếp nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn này rồi.

Năm Tạ Tinh Triều mất đi giọng nói, Tạ gia không thể gửi gắm con cháu của mình vào trường chuyên biệt cho người khuyết tật, vì loại chuyện này là nỗi nhục nhã của họ. Thật ra trong quãng thời gian này, tại Nam Thành ngoại trừ số ít người biết chuyện, thì ngay cả một vài danh gia vọng tộc có quan hệ mật thiết với Tạ gia thậm chí còn không biết việc nhà họ Tạ có cháu trai từng bị mất tiếng.

Lúc Tạ Tinh Triều và Ngu Diên đi học, ban đầu có người cho rằng hắn chỉ ít nói thôi. Nhưng sau này mới phát hiện hắn căn bản không nói được một lời.

Sự tàn nhẫn ngây thơ của trẻ con đôi khi khiến người ta phải rùng mình. Ngu Diên học hơn hắn hai lớp, cho dù ra sức bảo vệ nhưng có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy.

Huống hồ, với tính cách của hắn, dù bị người bắt nạt, cũng nhất quyết không hé răng với cô.

* * *

Tất nhiên, đến cuối cùng hắn cũng không bỏ qua cho bất kỳ người nào trong số đó.

"Em sẽ ghét bỏ tôi sao?" Thiếu niên hỏi và nhìn cô bằng cặp mắt đen láy, thái độ rất cương quyết.

Ngu Diên trả lời không chút đắn đo: "Không."

"Hồi đó cậu vừa ngoan vừa đáng yêu, mọi người thương yêu còn không hết." Âm thanh của cô mềm mại: "Sao có thể cảm thấy phiền chứ."

Hắn vội nói: "Tạ Cương không thích."

"Những người nhà họ Tạ cũng không thích."

Ngu Diên nghẹn lời.

Thật ra, sâu thẳm trong thâm tâm cô cũng không bằng lòng với Tạ Cương. Tạ Tinh Triều khi ấy mới bao lớn, mẹ mất, ba thì không thèm dòm ngó. Vào thời điểm hắn cần sự quan tâm săn sóc nhất lại vứt bỏ hắn.

Tạ Tinh Triều ngày trước cơ thể yếu nhược, ra vào bệnh viện như cơm bữa, phải liên tục chích, thuốc trung y, tây y sử dụng nhiều khôn kể. Sau này, vì lấy lại giọng nói, có bao nhiêu cay đắng mà hắn chưa nếm qua.

Ngoài việc cung cấp tiền, Tạ Cương chưa từng đến thăm hay là hỏi han hắn.

Phải chăng do quá hài lòng? Vì từ khi Tạ Tinh Triều bước vào Ngu gia, hắn không còn gây phiền toái hay quấy rầy công việc của ông ta nữa.

Cô còn nhớ lúc khai giảng, Tạ Tinh Triều từng nói ông ta ra nước ngoài tái hôn, về sau không chừng còn có thêm em bé. Vậy thì sự quan tâm dành cho hắn chắc chắn sẽ càng ít đi.

Tạ Tinh Triều ngoan ngoãn hiểu chuyện là thế, sao ông ta có thể nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy.

Lòng Ngu Diên dâng trào cảm xúc yêu thương, cô thở dài, không muốn cùng hắn tiếp tục nói về chủ đề này.

Cô chỉ hy vọng sau này có người thật tâm che chở hắn, thương yêu hắn từ tận đáy lòng.

Kỳ thật hắn ngay từ bé đã là đứa trẻ hết sức mẫn cảm, lại thiếu cảm giác an toàn cực kỳ, cần phải có người yêu chiều.

"Bây giờ còn sốt không?" Cô vươn tay đặt lên trán hắn để xem nhiệt độ: "Đo lại lần nữa đi."

"Ừm." Hắn vâng lời.

Nhắc tới chuyện cũ, Ngu Diên chợt nhớ đến sự việc xảy ra cách đây ít lâu.

"Tinh Triều, cậu còn nhớ Cao Mạc Phàm không?" Cô suy nghĩ một chút: "Lúc tôi mới lên đại học, khi trở về nhà có gặp cậu ấy trên đường. Bắt chuyện vài câu thì cậu ấy bảo tôi nhắn cậu lời xin lỗi."

Cao Mạc Phàm là bạn cùng lớp tiểu học của Tạ Tinh Triều. Cậu ta từ bé đã phát triển rất sớm, khi ấy là một nhóc mập vừa cao vừa béo.

Cũng trong khoảng thời gian đó, cậu ta là thủ lĩnh của một đám trẻ con. Có một lần, Ngu Diên tình cờ bắt gặp bọn chúng tìm Tạ Tinh Triều sinh sự. Cô tức đến độ mặt đỏ bừng bừng. Lúc ấy, cô chẳng qua chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, dáng người tuy lớn hơn một tẹo nhưng trắng trẻo gầy ốm, căn bản cũng đánh không lại người ta.

Tạ Tinh Triều nói với cô rằng hắn không sao, bọn họ chỉ đang nô đùa mà thôi.

Ngu Diên nửa tin nửa ngờ. Sau đó do không còn gặp lại nữa nên cũng dần nguôi ngoai.

Nhưng trong cuộc gặp bất ngờ lần trước, Cao Mạc Phàm vậy mà nhận ra cô, còn gửi gắm cô nói với Tạ Tinh Triều tiếng xin lỗi.

Ngu Diên đến bây giờ vẫn không quên dáng vẻ Cao Mạc Phàm gặp cô khi ấy. Sắc mặt trắng bệch, bộ dạng sợ hãi như thấy quỷ. Cậu ta còn không dám giả lơ, sau khi xin lỗi thì nơm nớp lo sợ rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Lúc đó Tạ Tinh Triều đã rời Ngu gia. Ngu Diên cũng không liên lạc được với hắn. Vậy nên lời xin lỗi ấy đành phải đợi cho đến bây giờ.

Thiếu niên nở nụ cười trong sáng: "Tôi không nhớ có quen người này."

"Hơn nữa, bạn học ngày trước đã lâu lắm rồi không còn liên lạc." Hắn quay đầu nhìn thời gian: "Diên Diên, đo xong rồi."

Sự chú ý của Ngu Diên chuyển sang chiếc nhiệt kế.

Cô cầm lấy xem, đã hạ xuống 37.5 độ.

"Thuốc quả nhiên có tác dụng." Ngu Diên an tâm: "Vậy mai tôi quay về trường."

Đúng là khác với lúc nhỏ. Khi đó, mỗi lần hắn bệnh, phải nhập viện nửa tháng là chuyện hết sức bình thường.

Buổi chiều, Ngu Diên lại nấu canh cho hắn. Tạ Tinh Triều đi mua rau, đến tối hai người cùng làm cơm.

Sau đó thì yên tĩnh ở nhà đọc sách, học bài.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô dần được gỡ xuống.

Sau khi ăn tối và đo nhiệt độ xong, Ngu Diên phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn đã hoàn toàn trở lại bình thường. Triệu chứng cảm cúm cũng thuyên giảm rất nhiều. Có lẽ là khỏi hẳn rồi.

"Ngày mai tôi sẽ về trường." Ngu Diên nói.

Đây là việc đã thỏa thuận từ trước. Cũng may là hắn không nũng nịu chèo kéo cô nữa.

Bên ngoài giông bão không ngừng, dường như còn muốn dữ dội hơn nữa.

Thiếu niên giấu đi vẻ thất vọng: "Diên Diên, tối nay em có thể ở lại với tôi thêm một lúc được không?"

Ngu Diên biết khi bé hắn rất sợ trời giông.

Mãi cho đến bây giờ, những việc hắn đã trải qua trong suốt một tháng ròng bị bắt cóc đó, hắn chưa từng nhắc qua với bất kỳ ai, kể cả Ngu Diên. Cô chỉ nghe được một vài thông tin vụn vặt từ người khác.

Cho nên cô hết mực bao dung với hành vi khác thường của hắn.

Hai người ngồi quanh ghế sô pha. Tiết trời tháng mười ở Kinh Châu đang trở lạnh. Lá bạch quả trên đường cũng chuyển vàng, xào xạc theo gió, chiếc bóng đung đưa trong đêm.

"Diên Diên, chuyện đã hứa ấy, khi nào em dạy tôi toán cao cấp?"

"Đợi sang tuần." Ngu Diên nói bằng tông giọng êm ái của cô: "Khi cậu hồi phục, tổng hợp tất cả những gì không hiểu lại, tôi sẽ giảng cho cậu một lần."

"Tôi ngốc nghếch, chỉ khó chút xíu liền không hiểu." Hắn nói: "Diên Diên, em thông minh hơn tôi nhiều lắm."

Cặp má trắng nõn của hắn phồng lên, tựa hồ có hơi buồn bực, cô không khỏi muốn vươn tay véo lấy.

"Đến đại học Bắc Kinh cũng thi đậu, còn ngốc à?" Ngu Diên cười.

Hắn nói: "Đó là do cố gắng, liều mạng học thôi."

Đôi mắt đen như mực nhìn cô: "Diên Diên, giả sử đứa nhỏ sau này cũng ngốc giống tôi thì sao đây?"

Ngu Diên đang ghi chép ma trận*, không nghĩ ngợi nhiều bèn nói: "Không đâu. Theo nghiên cứu di truyền, chỉ số IQ chủ yếu truyền từ người mẹ."

(* ma trận: Thuật ngữ trong toán học)

Hắn chỉ cần tìm một người nổi bật về phương diện này là được thôi.

Thiếu niên rũ mắt, không nói gì, khóe môi khẽ nhếch lên.

Mưa giông kéo dài không ngớt.

Ngu Diên vẫn luôn ở trong phòng khách cùng hắn trò chuyện. Không biết từ lúc nào, những câu trả lời của cô bắt đầu thưa dần. Về sau, hắn hỏi cô ba câu mà cô chỉ có thể đáp lấy một, âm thanh cũng ngày càng nhỏ đi, cho đến khi hoàn toàn im bặt.

Sau một hồi gục lên gục xuống như gà mổ thóc, thiếu nữ từ từ nghiêng đầu, cuộn mình trên sô pha rồi cứ thế ngủ thiếp đi.

* * *

Không biết đã qua bao lâu, một tia sét lóe lên bên ngoài bầu trời, soi sáng phòng khách u ám.

Vươn tay tắt ngọn đèn trong phòng khách, thiếu niên đứng dậy với khuôn mặt vô cảm.

Hắn cao lắm, mảnh khảnh, khỏe mạnh, nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng.

Đôi chân thon dài trắng nõn của cô lộ ra dưới làn váy, đung đưa trong không trung.

Vì quá mỏi mệt và cũng quá tin tưởng hắn. Cảm giác được nhiệt độ cùng hơi thở thân thuộc, thiếu nữ say ngủ không nói gì, ỷ lại hắn, mặc cho hắn ôm ấp.

"Diên Diên?" Hắn ngừng lại, khẽ cất tiếng gọi.

Không có tiếng trả lời.

Cô ngủ rồi, ngủ rất say.

Cuối cùng, trong đêm tối, hắn nhẹ nhàng hôn lên má cô. Đây là cô ấy cho phép.. Sau đó, môi hắn dịu dàng chạm vào vị trí ấy.

Cái này cô ấy không cho phép. Nhưng hắn căn bản không kìm chế được mình.

"Ô.." Cô khẽ thở gấp nhưng không tỉnh dậy.

Cậu em trai ngoan ngoãn vâng lời ngày nào, bây giờ lại có bộ dạng này và làm ra loại chuyện hèn hạ với cô như vậy.

Tối hôm đó như được mở ra chiếc hộp pandora, ăn tuỷ rồi mới biết vị*. Chỉ cần ở bên cô, hắn phát hiện mình đã bắt đầu không còn khống chế nổi bản thân nữa.

(*食髓知味: Ăn tuỷ biết vị. Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ này là mùi vị tuỷ xương rất ngon, dư vị bất tận của nó khi ăn vào khiến người ta còn muốn nếm thử thêm lần nữa. Về sau, nó không chỉ dùng để nói về những trải nghiệm tuyệt vời khó phai đã qua, mà còn chỉ một số người ban đầu có thể muốn thử làm việc gì đó chỉ vì lòng ham muốn hoặc hiếu kì. Nhưng sau khi thực sự làm được, họ mới phát hiện mình rất yêu thích nó. Và việc này có thể phát triển thành một thói quen hay sở thích lâu dài của họ)

Không biết cô sẽ cảm thấy thế nào khi biết được bộ mặt thật của hắn cùng những suy nghĩ thầm kín của hắn về cô?

Khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên nhưng trong mắt chẳng mang tí nào vui vẻ.

Hắn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Cô ấy chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ cô ấy yêu thích là được rồi.

Nếu như có thể được chấp nhận.. hắn sẽ diễn thật hoàn hảo đúng với bộ dạng cô thích.

Miễn là cô cần đến hắn.

Hắn hy vọng cô có thể tiếp tục ở bên hắn thế này. Như vậy không sớm thì muộn, cô cũng sẽ nhìn thấy mặt tốt ở hắn, rồi từng chút, từng chút một thích hắn.

Hắn hôn nhẹ lên chóp tai cô, quyến luyến không rời, đôi con ngươi thăm thẳm.

Một tia chớp lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên thành hai nửa sáng tối, đầy dục vọng, mê hoặc dị thường. Nét trẻ con và thái độ ngoan ngoãn thường ngày trôi đi sạch sẽ, hệt như hai con người hoàn toàn khác nhau.

Hôm sau, khi Ngu Diên tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Chắc hẳn đêm qua cô lại vô thức ngủ quên.

Được Tạ Tinh Triều bồng qua.

Cô có hơi xấu hổ, cảm thấy bản thân dạo này ngày càng tùy tiện trước mặt hắn.

Về sau phải chú ý nhiều hơn nữa. Dù sao thì cô cũng lớn hơn hắn, nên làm tấm gương tốt cho hắn mới phải.

Cô rời giường để vệ sinh cá nhân.

Không biết có phải do hôm qua ngủ quá sâu hay không mà trông sắc mặt khá hơn hẳn mọi khi.

Chỉ có điều dấu vết do dị ứng còn chưa phai.

Làn da của Ngu Diên rất nhạy cảm.

Sáng sớm, thiếu niên thức dậy trước cô, bữa sáng cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy. Hắn vừa nhìn thấy Ngu Diên liền bám lấy tranh công: "Diên Diên, tôi đặt đồ ăn sáng rồi. Lát nữa tiễn em đến trường."

Một sớm mai trong lành tràn sức sống, kế bên là chàng thiếu niên điển trai hiểu chuyện, tâm trạng cô thoáng chốc dường như phấn chấn lên không ít.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cũng là ngày học tập bận rộn của Ngu Diên.

Thứ hai, thứ ba đầu tuần là những ngày cô có nhiều tiết học nhất. Lịch dày đặc đến nỗi gần như không có thời gian rảnh. Chớp mắt một cái, đợi đến khi có thể co duỗi được, cô mới phát hiện ra hình như đã hai ngày rồi không liên lạc với Tạ Tinh Triều.

Ký túc xá của cả hai rất gần nhau, lúc tan học về, Ngu Diên không gặp Tạ Tinh Triều mà bất ngờ gặp phải một nam sinh khác.

Ngu Diên nhớ cậu ta là bạn chung phòng với Tạ Tinh Triều, tên Từ Tiểu Âu, tính cách rất hiền lành, nhút nhát.

Dạo gần đây, mỗi lần gặp cô, biểu cảm của cậu ta có hơi kỳ lạ.

"Ngu sư tỷ."

Ngu Diên cũng tiến đến chào hỏi cậu ta, thuận miệng hỏi: "Tinh Triều có ở ký túc xá không?"

"Cậu ấy.. hình như đi tham gia hoạt động câu lạc bộ rồi."

"Câu lạc bộ?"

Từ Tiểu Âu rối rít gật đầu: "Ừm, hình như là hoạt động của câu lạc bộ bóng chày."

Sau khi tạm biệt Từ Tiểu Âu, Ngu Diên cảm thấy rất hài lòng.

Cô không ngừng làm công tác tư tưởng cho Tạ Tinh Triều, hy vọng hắn có thể hòa nhập hơn một chút, tham gia nhiều hoạt động hơn. Không ngờ, hắn lại thật sự nghe theo.

Các tiết học của Ngu Diên đều đã hoàn thành đủ, vừa khéo đang rảnh rỗi.

Cô đi ngang qua sân bóng chày của đại học Bắc Kinh rất nhiều lần, nhưng phía ngoài đều có lưới bảo vệ. Ngu Diên không hiểu gì về bóng chày, cũng không có hứng thú nên chưa từng đi vào.

Cô đột nhiên hiếu kỳ nghĩ, nếu như bây giờ cô qua đó xem, Tạ Tinh Triều bất ngờ trông thấy cô phải chăng sẽ rất vui mừng.

Chắc sẽ mừng rỡ hệt như chú chó nhỏ, lao nhanh đến cô.

Ngu Diên mỉm cười.

Có lẽ trước đây ở bên nhau quá nhiều. Mới qua hai ngày không gặp, ấy vậy mà ý muốn gặp hắn đã nhen nhóm trong cô rồi.

Trước khi bước vào, Ngu Diên thấy một nam sinh cao lớn với mái tóc đen ngắn, đang cởi bao tay bóng chày ở lối ra vào. Trí nhớ của cô rất tốt. Vừa nhìn liền nhớ ra anh ta là đội trưởng đội bóng chày, Tả Áo Nam.

Anh ta là người đã đưa phương thức liên lạc cho Tạ Tinh Triều vào lúc đăng ký tham gia câu lạc bộ lần trước.

Vừa hay Tả Áo Nam cũng trông thấy cô: "Tôi nhận ra cô, cô là người vô tình bị bóng ném trúng dạo trước. Tôi cũng nói là sẽ mời hai người bữa cơm."

Ngu Diên hơi ngại, nhìn vào bên trong. Sân bóng quá lớn, cô nhất thời không tìm thấy Tạ Tinh Triều: "Tinh Triều có ở đây không?"

"Có, chắc đang chạy bộ." Tả Áo Nam nói: "Có lẽ tầm 5, 6 phút nữa là xong."

"Cô đợi ở đây?" Anh ta kéo chiếc ghế từ đâu đó ra.

Ngu Diên ngại ngồi xuống, cô đứng đó tùy tiện tán gẫu vài câu với anh ta.

Tính tình Tả Áo Nam cởi mở, thân thiện. Cho dù mới gặp mặt hai lần, trò chuyện cùng hắn cũng sẽ không quá gượng gạo: "Lần trước cô bảo mình học khoa toán?"

Ngu Diên ngạc nhiên vì anh ta vẫn còn nhớ: "Đúng vậy, toán học ứng dụng, năm ba."

"Ồ, nhìn không ra đấy." Tả Áo Nam cười: "Tôi còn tưởng cô học khoa văn. Kiểu cầm bút ngồi đó viết viết, vẽ vẽ ấy."

Cô có khí chất tao nhã, dịu dàng. Không chỉ đẹp đơn thuần mà là vẻ đẹp trí thức rất cổ điển. Thoạt nhìn liền tạo cho người ta cảm giác đây là một cô gái được giáo dưỡng cực kỳ tốt.

Tả Áo Nam không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với nữ giới, nhưng lần trước đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với cô.

Anh ta hỏi tiếp: "Về chuyện ăn cơm, hai người bàn bạc với nhau rồi chứ? Tôi thì lúc nào cũng được."

Ngu Diên nhớ lại lần trước Tạ Tinh Triều từng nói với cô rằng Tả Áo Nam muốn mời cô và Tạ Tinh Triều cùng đi ăn với anh ta và bạn gái.

Nhưng dù sao thì ở thời điểm hiện tại, người tiếp xúc nhiều với anh ta là Tạ Tinh Triều, lần đó bị thương ở tay cũng là hắn.

"Lát nữa tôi hỏi lại Tinh Triều." Ngu Diên nói.

Tả Áo Nam: "Được. Họ sắp vào nghỉ rồi."

"Bây giờ vẫn chưa bắt đầu chơi chính thức. Chỉ là các bài tập cơ bản thôi." Tả Áo Nam nói: "Chạy vòng tròn. Nhưng thể lực của cậu ấy rất tốt."

"Có lẽ là người có thể lực tốt nhất trong cấp độ này. Tốc độ, sức bền, lực bộc phát, lực vai, lực hông đều rất tốt." Tả Áo Nam tiếp lời: "Thể chất toàn diện cũng mạnh, lại có nền tảng. Chắc rất nhanh thôi là có thể tham gia thi đấu cùng chúng tôi rồi."

Ngu Diên kinh ngạc.

Cô ấy không biết. Tuy hắn từng nói qua với cô rằng hắn khỏe hơn so với hồi nhỏ nhiều lắm rồi. Nhưng hắn chưa từng đề cập là mình giỏi thể thao.

Thậm chí, đợt ghi danh trước hắn cũng nói không biết gì về bóng chày.

Tả Áo Nam nói dối cô sao?

Ngu Diên hơi bối rối.

Cách đó không xa, trên sân tập, Tạ Tinh Triều mặc quần short, áo ngắn tay đen. Vừa mới tập cường độ cao xong, toàn thân trông đặc biệt mảnh mai khỏe khoắn, căng tràn sức sống, trán đẫm mồ hôi.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mây trắng lãng đãng bên trời xanh.

Hắn từ sân tập chạy qua, cầm chai nước suối tùy tiện uống vài hớp.

"Cô gái đó xinh thật đấy. Là người đang nói chuyện với đội trưởng ở lối ra vào á." Một nam sinh hỏi: "Có ai biết cô ấy không?"

"Không phải bạn gái anh ấy hả?"

"Hỡi ôi, đội trưởng là trai thẳng độc thân, lấy đâu ra bạn gái chứ."

Thiếu niên thản nhiên lau mồ hôi, nhìn sang hướng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.